Hoàng Minh Huân vừa ra khỏi lều đột nhiên điện thoại của cô rung lên.
Tống Gia Tuệ cầm điện thoại lên xem cũng gần 2 giờ sáng, ai lại đi nhắn tin giờ này? Không lẽ đến thời hạn nộp bài tập nhóm mà cô quên?
Không nghĩ nhiều, vừa xem tin nhắn mặt cô bỗng biến sắc không còn một giọt máu.
Đó là một tin nhắn thần bí, trong tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh về cảnh khi trước cô bị Phương Ánh Nguyệt bắt cóc cùng với những tên ăn mày – bức ảnh sỉ nhục cô.
Cô cắn môi, dù biết là vô nghĩa nhưng vẫn ấn nút gọi cho số máy đã gửi tin nhắn đến này. Gọi những ba lần, cả ba lần chuông đều kêu rất lâu nhưng không hề có người nhấc máy.
Sắc mặt cô như đang phải đối mặt với cái chết, nắm chắc chiếc điện thoại, cô sợ khi biết chuyện Hoàng Minh Huân biết chuyện sẽ chê cô, sợ anh chẳng giữ được bình tĩnh nghe giải thích như cách cô đã làm… nhỡ anh không tin thì sao?
Hoàng Minh Huân ra ngoài đứng tầm 10 phút đã trở lại lều, không ngờ lại thấy cô ngồi co ro trong góc khóc thút thít, anh vội vàng chạy lại hỏi cô làm sao thì chỉ nghe mấy tiếng nấc.
“Ngoan nào, nói anh biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy anh dịu dàng như vậy, Tống Gia Tuệ lấy hai tay ôm vào cổ anh, dụi đầu vào vai anh khóc lớn hơn. Hoàng Minh Huân chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng cô một chút, chờ cô bình tĩnh lại.
Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3487210/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.