“Là bọn họ không để chị được yên ổn! Tuệ, em có biết vô số lần chị mơ thấy đứa con đã mất của chị, nó đuổi theo chị, chất vấn chị tại sao không sinh nó ra trên đời? Là chị quá mềm yếu, là chị bất lực mới dẫn đến kết quả như vậy, bây giờ ông trời cho chị một cơ hội để chị làm lại từ đầu, chị phải làm cho nhà họ Trân đó từ lớn tới bé, từ già tới trẻ phải xuống địa ngục làm trâu làm ngựa cho con chị!”
Tống Gia Tuệ vốn dĩ còn muốn hỏi Tống Gia Linh thời gian qua sống như thế nào nhưng nhìn thấy bộ dạng vừa căm hận vừa đau lòng của Tống Gia Linh mà lòng cô cũng xót xa không mở được miệng…
Ngồi thêm được có một lát, Tống Gia Linh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói cô ta đã tới giờ phải đi.
Tống Gia Tuệ ngơ ngác đi theo sau cô ta đi ra khỏi quán, bộ não làm việc quá chậm làm cô không có những phản xạ kịp thời, từ đầu tới cuối vẫn bị đắm chìm trong những tin tức mà cô nghe thấy như kiểu tiếng bom nổ bên tai, thực khó để lấy lại tinh thần.
Chỉ cho tới khi Tống Gia Linh bước chân lên chiếc xe màu đen lúc mới vào cô nhìn thấy, có một bàn tay dài kéo Tống Gia Linh vào trong, lúc này cô mới cô mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng cũng chỉ có thể đứng như trời trồng nhìn cô ấy bị kéo lên xe.
Cửa xe như cố tình bị kéo hở xuống một chút, đứng ở vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3470619/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.