“Tìm từng cái một!” Hoàng Minh Huân dứt khoát nói “Kể cả có phải lật tung cả khu vực nhà xưởng đó lên cũng phải tìm cho ra!”
Vũ Nam Phong phân chia công việc tìm kiếm “Được! Tôi phụ trách hai bên Đông Tây, phía cảnh sát phụ trách phía Bắc, cậu đem người của cậu đi tìm ở phía Nam, lấy vị trí chúng ta đang đứng hiện tại làm trung tâm rồi tỏa đi các hướng…”
Hoàng Minh Huân gật gật đầu, theo lời sắp xếp của Vũ Nam Phong, công việc hiện tại ở Tập đoàn đều giao cho Thư ký Nhạc xử lý.
[Ngày thứ hai]
Tống Gia Tuệ tìm thấy một miếng thép sắc nhọn trong đống các máy móc bỏ đi, cô dùng hết sức và sự kiên nhẫn để chà miếng thép đó vào sợi dây thừng, chà tới nỗi tay chảy cả máu ra thì sợi dây thừng mới đứt, cô nhìn lên mái nhà cao bị bỏ hoang với những cửa sổ mở toang trống rỗng, nhìn nó không khác nào chiếc lồng cũ kĩ bị gỉ màu. Cô đói tới mức ngất đi, như kiểu lưng và ngực đang dính sát vào nhau.
Lại một lần nữa bị cơn đói làm cho tỉnh hơn, cô khó khăn đứng dậy từ trên sàn nhà, bám lấy bức tường lần từng bước đi bốn xung quanh, tìm kiếm nguồn nước và xem có gì có thể ăn được không, bất lực, không có chút lương thực gì, chỉ có chai nước do Phương Ánh Nguyệt uống một ít để lại.
Càng về sau cô càng không còn chút sức lực nào, cộng thêm với việc hôm qua bị Phương Ánh Nguyệt tát mấy cái làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3443937/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.