Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà hàng thì không biết từ đâu Tống Gia Linh hùng hùng hổ hổ tiến đến giơ tay lên định tát cô, Dương Hoàng An từ phía sau chạy đến nhanh tay nắm lấy tay cô ta ngăn lại sau đó kéo Tống Gia Tuệ ra phía sau mình, nói: “Đây là nơi đông người đấy. Xin cô hãy tự trọng!”
Tống Gia Linh rút tay về, dùng ánh mắt rực lửa lườm Tống Gia Tuệ, nhếch môi cố tình lớn giọng “Đúng là loại phụ nữ chẳng ra gì! Đi đến đâu cũng có đàn ông bên cạnh”.
Trong lòng cô tự hỏi có phải hôm nay ra đường không coi ngày hay không mà hết người này đến người khác làm phiền như vậy, đến ăn một bữa cũng chẳng xong.
“Nếu như chị đến đây để lăng mạ tôi như vậy thôi thì tôi cũng chẳng muốn ở đây mất thời gian với chị”.
Thấy Tống Gia Tuệ muốn bỏ đi, cô ta quát lên “Cổ phiếu của nhà họ Trần rớt giá, chú ba liền đục nước béo cò, bây giờ quan hệ hai nhà căng thẳng rồi, Trần Nam cũng không thèm gặp tôi nữa, cô mãn nguyện chưa?”
“Cổ phiếu nhà họ Trần rớt giá?” Tống Gia Tuệ nhìn cô ta không hiểu “Như vậy thì liên quan gì tới tôi chứ? Chị dựa vào cái gì mà chút giận lên đầu tôi?”
“Lần trước ở trung tâm mua sắm, Hoàng Minh Huân rõ ràng nghe thấy hết mọi chuyện từ đầu tới cuối nhưng lại giả vờ không biết gì!” Tống Gia Linh bực bội vuốt tóc dài của mình sang hai bên, nhìn chằm chằm Tống Gia Tuệ vẻ oán hận “Đều do cô, tất cả đều do cô hại”.
“Ý chị là nhà họ Trần gặp chuyện là do chồng tôi đứng đằng sau? Anh ấy vừa giải quyết giúp Ngô lão gia chuyện con trai quý hóa của ông ấy gây ra, lấy đâu ra thời gian bày trò với nhà họ Trần chứ?”
“Sự việc đã tới nước này, cô còn giả bộ cái gì nữa? Mấy tuần nay báo chí toàn tập trung vào nhà họ Ngô vì tên báo con Ngô Bảo Ân, nhà họ Trần gặp chuyện gì tiềm lực chẳng bằng nhà họ Ngô, lại chẳng có tin sốc gì cô chẳng biết là đúng rồi” Tống Gia Linh càng tức giận hơn “Nếu không phải hôm đó cô và Trần Nam ở trong nhà vệ sinh làm gì để chọc tức Hoàng Minh Huân thì anh ta đã không giở trò đối phó với nhà họ Trần như vậy. Nói tóm lại, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô mà ra”.
Nhớ lại ngày hôm đó Hoàng Minh Huân nhìn thấy Trần Nam ôm chặt cô trong nhà vệ sinh, Tống Gia Tuệ liền phải suy nghĩ. Mặc dù đã giải thích rõ ràng nhưng dựa vào tính cách của Hoàng Minh Huân thì khả năng rất cao anh sẽ tìm cách để đối phó với nhà họ Trần.
“Cô đã nói tôi không biết rồi, tại sao lại tìm tôi làm ầm ĩ như vậy?”
Tống Gia Linh uất ức cắn răng, không nói lý lẽ “Cũng vì cô đòi cổ phần và quyền lực ở TD nên chú ba mới thừa cơ hội thu mua cổ phiếu nhà họ Trần, tìm đường lui cho mình. Biết được tin đó, Trần Nam đã dùng thái độ không chịu gặp tôi, hơn nữa còn ra tay với tôi”.
Tống Gia Tuệ như hiểu mọi chuyện xảy ra gần đây, thở dài nhẹ giọng đi không ít, dù sao bộ dạng cô ta bây giờ cũng đáng thương, “Nếu Trần Nam thật lòng yêu cô kể cả nhà họ Trần gặp chuyện, chú ba có làm điều gì có lỗi với nhà anh ta thì Trần Nam vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô. Tống Gia Linh! Dù gì cũng là chị em ruột, lẽ nào đến nước này chị vẫn chưa nhìn thấu con người Trần Nam, cứ cố chấp muốn đâm đâm đầu vào đó sao? Nói cho chị biết hôm đó ở nhà vệ sinh anh ta bảo nếu tôi đồng ý quay lại sẽ li hôn với chị, con người khốn nạn như vậy chị vẫn một lòng như vậy làm gì?”
“Sau tất cả mọi chuyện cô làm, bây giờ vẫn còn có mặt mũi để nói đến tình chị em ruột của chúng ta à?” Tống Gia Linh lạnh lùng cười nhạt, hoàn toàn không để mấy lời cô nói về Trần Nam vào tai, “Tống Gia Tuệ! Cô mới đúng là đồ giả tạo, nhất định trong lòng cô đang cười vào mặt tôi. Lúc này còn muốn diễn kịch cho người đàn ông phía sau cô xem à?”
Tống Gia Tuệ vẫn không hiểu cô ta nói sau tất cả mọi chuyện cô làm là thế nào, cô đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta cơ chứ? Đó là còn bỏ qua chuyện cô ta cố tình chơi khăm cô vụ Công ty BN. Tống Gia Linh đã quá đáng tới nước này, cô chỉ biết cười thật to, nói với giọng hả hê làm cô ta tức điên lên “Nếu không phải chị lấy Trần Nam đi thì tôi sao có thể được người đàn ông tuyệt vời như Hoàng Minh Huân? Dù gì bây giờ thân phận tôi đã khác, chị cũng chẳng làm gì được tôi nữa”.
Nói xong, Tống Gia Tuệ quay người bước đi, lần này là đi thật mặc cho Tống Gia Linh hét lớn đằng sau lưng nhưng cô cũng không thèm quay lại. Gương mặt cô ta vốn đã đáng thương bây giờ tức giận nhìn trông càng đáng sợ.
Dương Hoàng An nãy giờ chỉ đứng nhìn hai người phụ nữ cãi nhau mà không nói được lời nào, Tống Gia Linh không có người trút giận liền mắng anh ta một cái rồi cũng bỏ đi để lại anh ta ngơ ngác chẳng hiểu sao trong một buổi trưa lại bị hai người phụ nữ mắng.
Tối hôm đó Tống Gia Tuệ cũng không quá vội vàng đến chỗ Hoàng Minh Huân, hôm qua nhận phòng cô phát hiện cảnh đêm chỗ này rất đẹp cộng thêm thời tiết se lạnh, vừa dạo phố vừa uống một cốc sữa nóng thì còn gì bằng nữa. Trước khi ra ngoài cô còn đứng ngoài ban công chụp một tấm ảnh gửi cho Hoàng Minh Huân xem, vì biết anh bận nên từ hôm qua đến giờ hai người chỉ gửi một vài tin nhắn.
Một lúc sau Hoàng Minh Huân tắm xong, thấy ảnh cô gửi liền gọi video lúc cô đang trên con phố tấp nập người qua lại, cô phải tìm một nơi vắng một chút mới bắt máy.
Anh đang mặc bộ đồ thể thao thoải mái, ngồi vắt chéo chân, tựa đầu vào ghế nhàn nhã hỏi “Hôm nay thế nào? Có vui không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]