Chương trước
Chương sau
“Tin? Em biết tôi bao lâu, hiểu con người tôi được bao nhiêu? Lời nói suông lừa người ai mà chẳng nói được?”, Hoàng Minh Huân cười lạnh một cái, điều chỉnh cho ghế ngồi ngả về phía sau một chút, ánh mắt vẫn rực lửa, Tống Gia Tuệ cảm gì đó không được bình thường, liền vội vàng nói tiếp: “Tôi tin anh thật đấy, vì tôi biết anh ghét phụ nữ”.

Chưa kịp ngã lưng vào ghế, nghe thấy cô nói vậy liền dừng lại mọi động tác, cứng đờ người không động đậy, như vừa nghe một chuyện hài, anh hỏi “Thế em thấy tôi ghét em tới mức nào?”

Tống Gia Tuệ im lặng, không biết trả lời thế nào, cô tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn hi vọng anh phản bác lại, ví dụ nói… anh không hề ghét cô.

Hoàng Minh Huân nhìn biểu hiện đó liền biết Tống Gia Tuệ không trả lời được, nhoài người về phía cô ép chặt người bên cạnh vào ghế, cô không thể không co rúm người lại, ánh mắt lo lắng nhìn anh.

“Đây là bên ngoài, với lại còn giữa thanh thiên bạch nhật anh đừng làm bậy nha!”

Hoàng Minh Huân lỗ mãng vùi đầu vào cổ cô hôn lên xương quai xanh, còn tham lam đánh dấu vài cái mới bỏ ra, ghé sát vào tai cô thì thầm “Tôi đã nói không được nhắc từ ly hôn trước mặt tôi nữa rồi, hơn nữa lúc nãy em xưng hô với tôi thế nào? Tôi ngang hàng em sao? Như vậy xứng đáng bị phạt rồi chứ?”

Lồng ngực cô phập phồng, anh để lại dấu hôn trên cổ thế này là không muốn đến gặp bác Diệp nữa sao?

“Không trả lời?”, anh lại một lần nữa tìm đến vai cô nhưng lần này là cắn nhẹ một cái việc cô không để ý lời anh nói.

“Huân! Cẩn thận!”, Tống Gia Tuệ đột nhiên la lớn, nhất thời anh không biết chuyện gì đang xảy ra.

Một chiếc xe chở hàng đang chạy ngược chiều họ, sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như chiếc xe đến gần hơn cô không phát hiện tài xế đang ngủ gật. Vì đoạn đường này khá vắng nên chiếc xe kia vẫn băng băng về phía trước với tốc độ tương đối cao. Ngay lúc tưởng sắp toang rồi, người tài xế lái xe chở hàng đột nhiên bừng tỉnh, anh ta đánh lái một cái gấp gáp.

Va chạm xảy ra khiến chiếc xe của Hoàng Minh Huân bị dịch chuyển xoay mấy vòng trước khi đụng vào thanh chắn bên đường, dừng lại. Người tài xế xe chở hàng có dừng lại quan sát kính chiếu hậu một cái nhưng không xuống xe xem tình hình người ta thế nào mà sợ hãi nhanh chóng lái xe bỏ đi.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, không có sự chuẩn bị nên đầu anh do quán tính mà đập mạnh vào cửa kính, đầu không chảy máu, kính không bể nhưng vẻ mặt anh lúc gục lên người cô có gì đó không đúng lắm. Tống Gia Tuệ dùng hết sức đẩy anh qua phía ghế lái, đôi mắt Hoàng Minh Huân trở nên đỏ ngầu, có thể thấy được mấy gân máu nổi lên trong đó, sắc mặt biến đổi trở nên trắng bệch, toàn thân bắt đầu lên cơn run rẩy. Cơ thể anh bắt đầu co rúm lại như đứa trẻ, co giật từng cơn.

Tinh thần cô hoảng loạn nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh, tiến người gần hơn về phía Hoàng Minh Huân, “Huân! Anh lại phát bệnh rồi hả?”

Không trả lời!

Tống Gia Tuệ không biết lái xe, cũng không biết thuốc để đâu bây giờ chỉ còn cách gọi về nhà họ Hoàng thông báo tình cảnh hiện tại nhưng cô vẫn rất sợ vẻ mặt buổi tối hôm đó của Hoàng lão gia. Cô chỉ đành lấy điện thoại trong áo khoác anh, cố gỡ ngón tay đang co quắp lại ra, dùng nó để mở khóa liên lạc với thư ký Nhạc.

Nhạc Thế Luân bảo cô gửi vị trí chính xác, sẽ có người tới sớm nhất có thể. Anh ta còn luôn miệng an ủi cô sẽ không sao, khuyên cô nên bình tĩnh lại.nhưng làm sao cô bình tĩnh cho nổi nhìn anh có vẻ nghiêm trọng thế cơ mà! Nước mặt cô lại rơi lã chã, vừa khóc vừa ôm anh trong lòng, luôn miệng bảo “Em xin lỗi! Anh nhất định không được có chuyện gì đấy!”

Nhìn sắc mặt Hoàng Minh Huân càng ngày càng trở nên tồi tệ, chiếc áo trên người anh cũng đã ướt mồ hôi, cô vừa thấy thương anh vừa thấy hối hận, giá như lúc nãy không kích động mà đôi co với anh cho bằng được thì cũng không xảy ra chuyện. Cô tự trách mọi thứ xảy ra đến nông nỗi này cũng một phần do sự nóng nảy của mình.

Ôm chặt anh trong lòng, Tống Gia Tuệ cố gắng làm sao để anh dựa vào cô được thoải mái nhất, khẩn trương nói “Anh phải cố lên đấy! Em gọi Thư ký Nhạc rồi, cũng gọi cấp cứu rồi, rất nhanh thôi họ sẽ tới đón chúng ta, chẳng phải anh muốn nghe chuyện của em với Trần Nam sao, anh tỉnh dậy em kể hết cho anh nghe. Chúng ta vẫn còn chưa có con nữa mà, anh nhất định phải tiếp tục sống đấy…”

Cơ thể Hoàng Minh Huân càng ngày càng lạnh toát đi.

Tống Gia Tuệ lại sợ anh sẽ tự cắn lưỡi nên vội vàng đưa cánh tay ra đặt trước miệng anh, nói “Không được tự cắn lưỡi, nếu muốn cắn thì cắn vào đây này!”

Nhìn thấy cánh tay trước mặt, Hoàng Minh Huân như lên cơn điên xông thẳng vào nắm lấy tay cô cắn lấy cắn để, rồi lại lấy một tay đẩy mạnh người cô ra. Bị đẩy mạnh, đầu Lương Nặc đập vào cửa xe, choáng váng. Cảm giác đau nhói trên cánh tay càng lúc càng rõ ràng hơn, thậm chí còn cảm thấy có gì đó ướt ướt đang chảy ra, nhất định là đang chảy máu, cô chẳng quan tâm được nhiều nữa, chỉ để ý làm sao anh đừng tự cắn vào lưỡi là được.

Hoàng Minh Huân lại một lần nữa đẩy mạnh cô ra, lần này còn mạnh hơn lần trước, đầu cô đập vào cửa xe. Cô nhìn thấy trước mắt là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh đang bay lơ lửng trên đầu, vài giây sau cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.