Hoàng Minh Huân nhìn vào tin nhắn vừa được gửi đến, không quan tâm mấy lời Thư kí Nhạc vừa nói, “Anh xuống đón thiếu phu nhân lên đây giúp tôi”.
“Ha ha ha! Được rồi, cậu cứ đợi một lát người vô tâm sẽ xuất hiện trước mặt thôi”.
Lúc trước chỉ lỡ mồm bảo cô vô tâm trước mặt Thư kí Nhạc một lần thôi mà cứ bị anh ta trêu suốt, nếu không phải Thư kí Nhạc mà là người khác chắc bị đuổi thẳng cổ lâu rồi.
Những người trong phòng họp sau khi Hoàng Minh Huân và Thư kí Nhạc đã rời khỏi tầng đó rồi mới dám bàn tán xôn xao hết cả lên.
“Hôm nay được tan họp sớm, không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
“Không ngờ Tổng giám đốc chúng ta còn biết cười đấy! Tôi còn cứ tưởng anh ta là tản băng di động…”
“Lúc nãy báo cáo vừa xong tôi liền biết mình sai nhưng không có cơ hội sửa lại, vậy mà hôm nay Tổng giám đốc cứ như biến thành một người khác vậy, tôi cứ sợ làm việc một tháng không công, mất tiền nhiều lắm đấy…”
“Có lẽ con người ta lập gia đình rồi đổi tính, đổi nết cũng nên…”
“Phu nhân như một ánh dương sáng chói làm tản băng đó tan bớt, đỡ làm khổ con dân… Đội ơn phu nhân rất nhiều”.
…
Nhân viên ở HJ toàn những người ưu tú, làm việc ở đây đãi ngộ của cấp bậc nào cũng tương đối cao hơn mặt bằng chung rất nhiều nhưng đổi lại áp lực công việc vô cùng lớn, sơ hở một cái là không có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-doi-anh/3362970/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.