Cơ hội trả thù Cố Nhiên đến rất nhanh.
Cố Nhiên thay tôi đi tham dự buổi chia sẻ luận văn của giáo sư, vì vậy tôi chỉ có thể đi học một mình.
Sau khi tan học, đương lúc tôi định đi tìm anh thì một cô gái xinh đẹp đã ngăn tôi lại.
Khuôn mặt cô ấy đẹp như bông hoa đào, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như chứa đựng cả dải ngân hà.
Không biết tại sao, nhưng trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành.
Cô ấy vặn ngón tay, nhẹ giọng nói: “Bạn học Cố Nhiên, mình thích cậu!”
Ánh mắt của cô bạn này đúng là chẳng ra làm sao, thích ai không thích, lại đi thích tên Cố Nhiên còn không bằng c h ó này!
Giọng điệu của tôi dịu dàng: “Ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”
Không phải là tôi cố ý tuyên bố chủ quyền, chủ yếu là do Cố Nhiên ép tôi phải nói như vậy.
Cô ấy cắn môi, khóe mắt lập tức đỏ lên: “Nhưng mình cảm thấy cô ấy không xứng với cậu!”
Bản thân người “không xứng”: “?”
Xong rồi, cứ tưởng là thiếu nữ trong sáng, ai ngờ lại là đóa hoa sen đen thui.
Tôi hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt mang theo ba phần tà mị, ba phần lạnh nhạt cùng bốn phần hài hước.
Tôi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía cô ấy, sau đó áp cô ấy vào tường thật mạnh mẽ như trong phim thần tượng..
Mặt cô ấy ửng đỏ, nhìn tôi kinh ngạc: “Cố Nhiên…”
Tôi đè giọng xuống hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dat-nham-cho/2823283/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.