Trời hừng đông, Nhân Nhi vẫn còn ngồi cạnh ánh đèn hiu hắt chiếu sáng từng dòng chữ đen chi chít lắp đầy trên giấy trắng phủ khắp bàn thạch, lúc rõ lúc mờ, khiến người ta nhìn vào mà hoa cả mắt Ánh mặt trời yếu ớt heo hắt chiếu qua song cửa sổ, cơn gió nhè nhẹ mang theo cái âm của sương sớm thổi vào phòng, làm những góc giấy thi thoảng bay lên rồi nằm xuống, đung đưa cả những lọn tóc mai bám vào trên gương mặt đờ đẫn, cặp mắt thâm đen với những tơ máu chằng chịt nhìn vào khoảng không vô định. Khắp người cô chằng chịt những vết thương, thế nhưng lại chẳng hề có cảm giác đau đớn gì, tuy nhiên bề ngoài tiều tuỵ xanh xao đến thảm hại là lẽ đương nhiên Nếu như tính ngày theo số lần cô tỉnh dậy thì có lẽ đây là ngày thứ hai kể từ khi cô xuyên không Nhưng, tại sao lại là cô? Dù sao gia đình đã mất hết rồi, cô cũng chẳng muốn sống tiếp, tại sao lại xuyên không? Đầu cô đau như búa bổ, những hình ảnh mấy ngày nay quẩn quanh trong tâm trí, nhất là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu trai tóc tím khiến người ta không rét mà rung, cả những ánh mắt cùng lời nói soi mói giễu cợt của đám người ở đây làm bản thân sinh mệt mỏi Vẫn là rời khỏi đây càng sớm càng tốt Cô dành cả một đêm để tìm hiểu cấu trúc sơ đồ nơi đây, ngoài biết được vị trí của phòng mình ở, lớp mình học, nhà huấn luyện thể chất cũng chính là dãy nhà trong suốt bên cạnh nhà kho cùng nhà ăn, ngoài ra chẳng đề cập đến gì nữa Xem ra phải ở thêm vài ngày khai phá địa hình Nhân Nhi qua loa sửa soạn một chút người mình, sau đó bước ra, dựa theo vị trí trên sơ đồ đã thuộc đi đến lớp. Đầu tiên chính là băng qua sảnh lớn, đi đến cột sáng hôm qua thì rẽ phải. Thời gian còn rất sớm, trên dãi hành lang bằng gỗ lát đát vài bóng người, bầu không khí giữa những tiếng bước chân vang lên đều đều trên sàn gỗ, những đàn cá nhỏ xinh vây xung quanh rỉa cột cùng tiếng nước động phía dưới, âm u vạn phần. Cứ cách mười phút lại có một tốp người quái dị đi theo nhau, trông rất giống những cai ngục thỉnh thoảng đi giám sát tù nhân. Bước chân của họ nhỏ đến mức nếu không chú ý kĩ hoặc đối phương là người lãng tai thì sẽ không thể nào nghe thấy được, cái đầu độc nhất hai lỗ nhỏ xuyên thấu tận phía bên kia tượng trưng cho mắt thỉnh thoảng sẽ cứng ngắc quay lại nhìn người khác. Thế nhưng còn tạo ra bảo vệ? Chẳng biết nếu phát hiện người khả nghi thì sẽ làm gì để báo nhỉ? Chạy đi gọi cấp trên? Trong đầu đột nhiên hiện lên 1001 lí do trường đặt ra, trong đó có một dòng khiến cô khá chú ý Không được rời khỏi lối đi, nếu không sẽ bị bóng người cắn Ra là đám không mặt nhưng có mắt đen xì ma không ra ma quỷ không ra quỷ này có tên bóng người, nhưng chúng làm gì có miệng để cắn chứ, doạ học sinh sao? Bóng người - một thứ tưởng chừng như vô hại, đâu đâu cũng có, nhưng khi được ma thuật vận dụng sẽ trở thành những chiến binh bất bại, ngươi càng tìm cách gϊếŧ chúng, chúng càng trả lại bản thân ngươi gấp đôi. Có thể đuổi theo ngươi tận cùng trời đất, cho mệt chết ngươi, chính cái bóng của bản thân mình cũng có thể phản bội ngươi. Đừng để vẻ ngoài vô hại của chúng đánh lừa, với khuôn miệng bán nguyệt xinh đẹp cùng những chiếc răng nhọn tinh xảo dính vào nhau, như những miếng phô mai trắng dai dẳng dai dẳng bám vào từng lớp bánh giòn rụm, đừng để chúng cắn được ngươi, để rồi đến cả thân xác mình cũng chẳng biết vì sao biến mất Ánh sáng dịu nhẹ dần soi tỏ khắp mọi ngõ ngách, rọi lên cả khuôn mặt đang mỉm cười quái dị của cô, cắp mắt loé lên sáng rỡ nhìn chằm chằm vào tốp bóng người đang đến gần Khoé môi khẽ nhếch, khắp người không nhịn được run lên vì hưng phấn, cô im lặng chờ đám dị vật kia từ từ tiến đến, khi cả đôi bên chỉ còn cách nhau một sải chân, Nhân Nhi liền lập tức lấy đà nhảy xuống bãi sân cỏ dưới sảnh gỗ Rời khỏi lối đi, có lẽ là ám chỉ điều này đi Cô đang còn mỉm cười khêu khích nhìn đám học viên kia trố mắt, hoang mang, bất ngờ cùng hoảng sợ hướng về phía mình, lại quay sang nhìn về vị trí của bóng người, lặp tức nụ cười cứng ngắc lại. Những cái đầu đen tuyền kia đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm, dưới một tốc độ mắt cận cũng có thể nhìn ra, hai cái lỗ vốn dĩ tượng trưng cho cặp mắt nay lại hoà vào làm một, biến thành một khuôn miệng hình bán nguyệt rỗng nhem nhuốc, như những con cá răng đao mỉm cười chực chờ nhai nghiến con mồi trước mặt Chớp mắt mội cái, đội bóng người đứng nghiêm sừng sững trên nền đột nhiên hút lấy toàn bộ cái bóng của mọi sinh vật xung quanh tạo thành một đội quân mới, phía chân cô đột nhiên mất thăng bằng, thứ gì đó lạnh lẽo bám chặt kéo bản thân cô xông thẳng về phía sàn gỗ, thứ cảm giác khiến người ta không tự giác được rợn cả người. Hốt hoảng nhìn xuống, cái bóng của chính cô đang mỉm cười nắm chặt lấy hai chân cô bằng đôi vuốt đen sắc nhọn, huớng về phía đội quân bóng người đang hình thành càng ngày càng nhiều kia. Nhân Nhi may mắn nắm được thân cây to bên cạnh, dùng sức đạp đôi vuốt bám chặt lấy chân mình xuống, lại chỉ cảm thấy phía chân bị bám đang bị chính bản thân làm cho nhói đau, cô dùng tay còn lại của mình cố gỡ nó ra, da thịt sưng đỏ đau rát, gần như là rỉ máu, đáp lại cô là nụ cười sâu cùng cặp vuốt càng ngày càng siết chặt Phía trên tán cây đang nắm rung lắc dữ dội, một tia sáng phía sau tán lá xanh rọi thẳng xuống chân cô, soi qua thứ trong suốt bằng phẳng trên sống mũi khiến cô khó chịu nhíu mày nhắm mắt lại, bức xạ ánh sáng tưmặt kính chiếu thẳng vào đôi tay đen đang giữ chặt lấy phía dưới . Nụ cười trên mặt bóng đột nhiên xụ xuống, cánh tay bị ánh sáng chia làm hai mảnh rơi xuống đất. Còn chưa kịp để Nhân Nhi hoàn hồn vui sướng, mảnh đen bị chia làm hai kia lại biến thành hai bóng người nhỏ, bám lên người cô Cô muốn chửi thề Đám phía trên sảnh gỗ lúc này đã thôi đứng nhìn cô, với tốc độ chóng mặt chạy về phía này, như đội quân địch phân thân nhau bủa vây lấy đánh sáp lá cà đối phương Đánh hội đồng là không tốt, là hèn! Bất chấp hai bóng người nhỏ đang bám lấy, dùng hết sức kéo tán cây phía trên đầu xuống, ánh sáng mặt trời bao trùm lấy toàn bộ thân hình hai cái bóng, cánn tay chúng dần thả lỏng ra. Ngau tại lúc này, cô liều mạng chạy về phía trước, lục lọi xem trên người mình có thứ gì phát sáng được không Một áng mây che lấp đi mặt trời trên đỉnh đầu Cảm giác phía sau sống lưng càng lúc càng lạnh, bước chân càng tăng lực chạy đi Cô sai rồi, cô xin lỗi được chưa Đừng đuổi nữa, cô cùng lắm chỉ là một nhân loại bình thường không có khả năng chạy nhanh như tia chớp hay sức khoẻ như trâu bò đâu! Thương người một chút đi, somebody help me!!!! "Cái kính, dùng cái kính" Một giọng nói nữ vang lên phía trên đỉnh đầu rồi xa dần, cô quay đầu nhìn lại, khuôn mặt cười doạ trái tim bé nhỏ của người xem nhanh chóng xuất hiện kế bên. Giật bắn mình la lên một tiếng, cắn chặt răng xông về phía trước "Dùng cái kính trên mặt cậu!" Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, xa xôi nhỏ bé như lời của đấng cứu thế từ trên cao vọng xuống cứu rỗi cô Cô quên mất hai cái miễn chai trên mặt mình! Nhân Nhi đột nhiên dừng lại, đối mặt với đám bóng người đang hùn hụt kéo đến, giơ cặp kính trên mặt mình lên cao, tia sáng nhỏ bé phản xạ chiếu về phía đám người Một đường sáng theo kính cô quét qua, toàn thể trên dưới hơn hai mươi bóng người lập tức chia đôi rồi đổ lìa xuống mặt đất Run rẩy đi! Ngửa mặt lên trời xanh cười đắc ý, cô chỉ tay về phía trước toan buông lời nói hùng hồn trong kịch bản của những siêu anh hùng sau khi đánh thắng quái vật. Cơ miệng ngay lập tức hoá đá, lời nói vừa chuẩn bị tuôn ra trôi theo làn gió, lại bị cảnh tượng trước mắt trêu ngươi mà hoá thành mây khói trước khi kịp thốt ra Phần cơ thể vừa ngã xuống, đang cùng với phần còn lại tạo thêm một nhân bản hoàn chỉnh nữa đứng cười vào mặt cô, chuẩn bị rượt lần hai Caiduma!!!!!!!!!! $&$"^]:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]