Chương trước
Chương sau
Tí tách tí tách
Từng giọt một rơi xuống, lọt hẳn vào tiếng thét thảm thiết của sự đau đớn tột cùng giữa màn đêm yên tĩnh chỉ có bóng tối tận cùng, khiến người ta như bị bóp nghẹn bởi không khí nặng nề nó mang lại. Mặc dù người bên trong đã ngừng hét, dư âm vẫn còn vang vọng mãi, như một sự ám ảnh sẽ luôn day dẳng trong lòng
Gót giày nện xuống mặt đá, một người phụ nữ với chiếc váy đỏ tươi , sẫm màu một vệt dài trên tà váy, cô ta đang xoay chiếc lọ thuỷ tinh - thứ vốn đựng chất lỏng màu đen sóng sánh, nay đã trống rỗng.
Tiếng nôn khan vang lên ngay trên chiếc giường đá cô vừa rời đi, có vẻ người trên giường đang, không, phải là cực kì không ổn. Thật phiền phức, từ khoé miệng phát ra tiếng chặc lưỡi khó chịu, ánh mắt cô tàn độc phóng về phía người trên giường.
Một mũi đá hướng theo ánh mắt của người phụ nữ ngọ nguậy trồi lên nơi mặt đất dưới chân cô, nhanh như chớp xé toạc gió mà lao đến, tuy nhiên nó dừng lại ngay khi vừa chạm vào làn da mềm mịn nhợt nhạt ngay giữa cuống họng người phía trên giường, như một lời cảnh báo đầy nguy hiểm.
Khuôn mặt Ánh Phương rịn mồ hôi, tím tái, ánh mắt cô thẫn thờ hoe hoe đỏ vì đau và mệt, tại sao cô lại ở đây? Rõ ràng trước khi bất tỉnh cô còn đang nói chuyện với Nhật Phong, cãi nhau với con oắt Nhân Nhi kia, thế quái nào mở mắt ra đã thành người thay đổi vật đổi thay rồi? Cảm nhận sợ ớn lạnh của sống lưng mình ngay khi thứ nhọn hoắm kia chạm vào cổ, giống như có hàng ngàn cây kim lạnh lẽo châm chích khắp người, cả cơ thể cúi xuống cố tống khứ cơn vướng mắc nơi cuống họng.
Trong bụng cô như có một con quái vật đang càn quấy, cô có thể hình dung rõ trong cơ thể mình lục phũ ngủ tạng như đang bị xáo trộn, giống một đĩa mỳ ý với lớp thịt cùng sốt cà, rau xanh trên đấy được người ta thẳng ta trộn vào nhau, thứ đó như đang muốn xé toạc cô ra thành hai mảnh để thoát ra ngoài. Trên lớp da không ngừng hiện ra những vết bầm xanh tím rõ rệt, nó liên tục và càng ngày càng nhiều hơn, rõ thật gớm.
Cô thật sự muốn mở bụng mình lấy nó ra, đâm cho ngàn nhát
Nhưng nếu làm thế cô chết thật thì sao
M* nó
Mũi đá đã bị thu về, thay vào đó là bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ kia, cô ta nâng cằm cô lên, hướng mặt cô về nơi tăm tối nhất, sâu thẳm tận cùng đáy cốc xa lạ này, cô có cảm giác mình đang bị đe doạ, và điều này thật sự rất không tốt
Nơi đó, cô thấy một quả bóng trôi nổi, toả sáng cả một góc khuất giữa bức tường chồng chất đầy đá nhọn rêu xanh, chứa bên trong là hai người nam cùng sáu đứa trẻ. Giữ vững trạng thái lơ lửng vô định bên trong quả bóng kia, khuôn mặt lúc tỏ lúc mờ, như một thứ gì đó vô hình không thuộc về thế giới này và đang bị rò rỉ, tiêu thất đi.
Hình như, cô từng gặp họ ở đâu đó thì phải, ở đâu nhỉ...họ là ai?
"Thấy cái đó chứ? Nếu như chăm sóc thật tốt bản thân cùng thứ trong bụng mình, đến khi bị xé xác ra, cô cũng có thể được chúng tôi bảo quản thân xác như thế đấy"
Tiếng thỏ thẻ vang lên ngay bên cạnh tai, kèm theo giọng cười quái quỷ khiến Ánh Phương không tự chủ được rùng mình, nuốt xuống một phần chất lỏng bản thân vừa cố hết sức muốn nôn ra. Chăm sóc cái gì trong bụng? Cô ả đang nói gì thế? Rốt cuộc ả đã cho thứ gì vào bụng mình??
Thứ kia như có sự sống, cô cảm nhận như nó đang mọc hàng ngàn cái chân nhớp nháp chạm vào từng lớp biểu bì trong cơ thể cô, di chuyển khắp bên trong cơ thể, khiến người ta nhộn nhạo nỗi sợ hãi rằng bất cứ lúc nào trong người mình cũng có thể trồi ra một con quái vật.
Cả người Ánh Phương run lên cầm cập, vừa kinh tởm vừa kinh sợ.
Đột nhiên phía dưới bụng trầm xuống hẵn,cánh tay thon dài nhợt nhạt của người phụ nữ nọ xuyên vào trong lớp áo mỏng manh ướt đẫm máu và mồ hôi của cô, mang đến cái lạnh gay gắt đến làn da nơi ả chạm vào, đâm thẳng vào trong từng lớp tế bào, khiến cô cảm thấy cả người như vừa bị điện giật xong tê liệt tại chỗ nổi đau đớn bên trong cũng biến mất. Kì lạ thay,  cơn quặn thắt đột nhiên ngưng lại, yên tĩnh như mặt biển lặn sóng, một chút dư âm cũng chẳng để lại, khiến cho người ta có cảm giác không thật cho lắm. Ánh Phương mơ màng cảm thấy mình như vừa được kéo ra khỏi địa phủ âm ti, lơ lửng trên mây không sao tin nổi,  kể cả khi đôi tay kia rời khỏi, cơn quặn thắt cũng không còn tái diễn nữa.
Thật sự, chuyện này rốt cuộc là sao?
Này giống như bị táo bón lâu ngày đột nhiên bất thình lình hết sạch
Khoan, chắc...cô sẽ không ở trường hợp này giải quyết nhu cầu sinh lí đâu nhỉ?
"Ngoan"
Người phụ nữ kia đỡ lấy cơ thể của Ánh Phương nằm xuống giường đá, hình như vẫn còn tính toán gì đó, cô ta im lặng nhìn khuôn mặt ám ảnh nổi sợ hãi cực độ (hoang mang) của Ánh Phương một hồi lâu. Dường như đã đưa ra được ý tưởng, ả nhếch môi, tung ra một cú đấm thật mạnh vào bụng cô
Cả người Ánh Phương giật nãy, co quắp lại, đôi mắt cô trợn to vì đau, đồng thời cũng vì khó hiểu. Rõ ràng đe doạ cô bảo vệ cho tốt, tại sao lại tự tay hại nó?
Bất thình lình, cô cảm thấy da mình như bị thứ gì đó kéo căng ra, Ánh Phương hốt hoảng cực độ nhìn đến cái lỗ đen sâu hoắm đang hiện ra ngay tại chỗ bị đấm ban nãy. Từ bên trong xuất ra một làn khí độc đậm đặc, tuy nhiên một mực chỉ bám dính lấy thứ bên trong, một bàn tay to không nguyên hình dần dần ló dạng, nó bay đến trước mặt người phụ nữ kia
Vả
Sau đó bình tĩnh quay về, khép lại cái lỗ hỏng vừa tạo ra
Cằm Ánh Phương tuy không bị đấm đến gãy ra thì hiện tại cũng sắp vì bất ngờ mà rơi xuống
Khoé môi cô giần giật từng cơn, nhìn đến khuôn mặt nghiêng hẳn sang một bên của cô ả kia, với một bên mặt còn lại in hằn vết đỏ
Ánh Phương thật sự muốn cười vào mặt cô ta, nhưng chẳng hiểu sao, di chấn từ những cơn hành hạ, thứ vết thương vừa lành trên người, cả cú đấm ban nãy bất thình lình hợp lại thành một. Qua khoé miệng trắng nhợt phun ra một ngụm máu, trời đất xung quanh cô mờ dần, ánh sáng le lói vốn đã yếu nay càng yếu hơn, chỉ thấy khuôn mặt đầy phẫn nộ của cô ả kia lúc to lúc nhỏ trước mặt mình. Màn đêm bủa vây bốn phía, Ánh Phương nhanh chóng chìm vào mê mang
"Máu...Gϊếŧ...gϊếŧ...ta muốn gϊếŧ!!!"
Ngay khi cô vừa bất tỉnh, người phụ nữ đứng trước mặt cô siết chặt nắm đấm, ánh mắt như toé lửa chỉa thẳng vào nơi bàn tay kia vừa biến mất, hợp đến thế? Quá nhanh, điều này là không thể, nếu như thế sẽ không thể vô tình xảy ra trục trặc được nữa. Làm sao có thể? Cô ta còn chẳng sở hữu dòng máu hay bất cứ thứ gì thuộc về cố nhân hắn...chẳng lẽ đã sai?  Thật ra là có nhưng thân phận bị che giấu? Rốt cuộc đây là chuyện gì??
Bất thình lình, những tiếng ré hỗn độn không cùng âm điệu, nó như một bản nhạc bị xáo trộn hết tất cả các trang và người hát vẫn cố hợp chúng lại vào nhau, những thanh âm gai gốc, qđầy man rợ tràn vào căn phòng, cắt đứt mạch suy nghĩ của người phụ nữ kia.
Phía nơi cửa động, không gian đen đặc bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng, từ cơ thể nó không ngừng vang lên tiếng kêu răng rắc như có thì gì đó bên trong gãy vụn. Nó bò trườn trên nền đất với một tốc độ điên cuồng, từng lọn tóc trên người hoá thành bạch hoả, tứ chi dang rộng như một loài côn trùng ghê tởm tiến về phía giường đá kia.
Người phụ nữ nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét cầm lấy chiếc khay đựng đầy những mẫu thịt lớn nhỏ vẫn còn đọng máu, ném vào mặt thứ bóng trắng sắp sửa nhào đến nơi kia. Cả khay đựng va thẳng vào mặt nó vang lên tiếng chát đau điếng, phía sau bỗng dưng thè ra một chiếc lưỡi dài ướŧ áŧ, la liếm, cuốn lấy cả chiếc khay. Cái đầu của bóng trắng cúi gầm xuống áp sát miếng thịt xuống mặt đất, cắn xé, máu cùng vụn thịt vung vẩy khắp nơi
Người phụ nữ trề môi kinh tởm, tạo nên một bức tường đá che chắn trước người mình
"Nam không ra nam, nữ không ra nữ, người cũng chẳng ra người. Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Cái bóng trắng kia không trả lời ngay, nó chén sạch hết tất cả những thứ còn sót lại, liếm lấy những vệt máu vương vãi còn đọng xung quanh . Đám bạch hoả xung quanh lượn vòng xung quanh nom chừng vui vẻ lắm, chúng như đang nhảy vũ điệu vui vẻ của tử thần, lách tách lách tách từng hạt, chạm đến đâu, nung chảy đến đó. Bóng trắng kia lúc này mới cười khanh khách đứng dậy, đáp
"Bà Châu, một người sống lại hết lần này đến lần khác như bà, nói câu này ra không biết ngượng?"
"Chậc"
Bà Châu, với một khuôn mặt thiếu nữ tầm hai mươi tuổi, không hề giận dữ, trái lại còn mỉm cười, đôi mắt dài cũng híp lại không rõ tâm tư. Ngoài mặt hiền hậu, nhưng những viên đá sẫm màu xung quanh bà đã bắt đầu rung động, theo cánh tay trái đang nâng lên mà rục rịch chuyển dời
"Chết đi"
"Thử xem"
Bóng trắng ngửa mặt lên cười ngả ngớn đầy thách thức, giống như bà ta chẳng là gì đối với nó cả, tiếng hét the thé vang lên từ những lọn tóc trên đầu nó, chúng cuốn chặt lấy cả người bóng trắng, như một ngọn bạch hoả sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ cản đường, giống một tấm khiên vô hình bất khả xâm phạm
Cả hai người cùng một lúc lao thẳng vào nhau, ngay khi ánh mắt vừa chạm, vũ khí cũng đang trên đà phóng tới. Đùng một cái, cả cơ thể như bị thứ gì đó rút cạn sinh lực, vô định lơ lửng trên không tung khiến hai người nhất thời chưa thoát khỏi bàng hoàng. Hàng loạt mảnh đá từ trên cao xung quanh bà Châu, hoà quyện vào đốm lửa mà chảy ra, như một cơn mưa đá rơi xuống nền đất đen đặc, bốc mùi
Khoan đã, đây là sao?!
Cả cơ thể trống rỗng, rỗng đến mức hầu như đến cả chút lực để nhấc lên một ngón tay hai người cũng chẳng thể làm được, giống như chưa từng có sức mạnh vậy
"Chết!"
"Ưm"
Không hề có một dấu hiệu báo trước, cả cơ thể hai người đột nhiên bị một dải đen đặc những kí tự trói chặt lấy như một con rắn độc chẩn bị siết chết con mồi, nâng lên cao, cái lạnh thấu da thấu thịt xâm nhập vào rồi quấn lấy cái thứ sức mạnh bên trong người, cái thứ âm hàn của tận cùng tam giới. Cả hai cứ thế như túi rác bẩn thỉu bị ném ra ngoài, va mạnh vào nền đá, thổ huyết
"Một lũ ngu dốt"
Từ mặt đất nứt ra một lỗ hổng, với những tiếng kêu thất thanh, một giai điệu từ sâu thẳm trong những tâm hồn đã chết của ma quỷ, nỗi oán hận đậm đặc đến nổi khiến con người ta nghẹt thở.
Du͙ƈ vọиɠ cùng cám dỗ sinh ra hắn, bề tôi trung thành của đấng tối cao nơi tội ác hoành hành. Mang đến cho mọi người sự kinh sợ trước chủ nhân của hắn, Tử Phong
Sâu dưới lòng đất, bà Châu vô lực chịu đựng những kí chú tản ra hợp lại trên thân thể mình, chúng bám ngày càng nhiều, mạnh mẽ ăn sâu vào da thịt điều khiển từng sợi thần kinh trong đại não của bà, như một bàn tay vô hình kéo la liệt người bà trên nền đá sắc nhọn đến dưới chân Tử Phong. Cổ họng bà Châu trào ra thứ chất lỏng đen ngòm sóng sánh, mùi chua cùng hôi tanh khiến bà ho sặc sụa, không phân rõ là máu hay là thứ gì đó tương tự nhưng đáng sợ hơn nữa. Bà chậm chạp đứng dậy, quỳ xuống trước mũi chân đối phương
"Tử Phong, ta..."
"Ngươi giải thích sao về nhiệm vụ lần này?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc xuống, như hai mũi giáo lạnh lùng đâm xyên qua người bà, nhìn thấu cả tâm cơ. Da đầu bà thoáng run lên dõi theo hướng hắn đang chỉ, là cô gái trên giường đá
Khuôn mặt vẫn luôn sợ hãi bấy giờ như bắt được vàng, bà ngoác miệng cười, vui vẻ kể lại như một đứa trẻ vừa làm xuất sắc công việc đầu tiên
"À cô ta, cô ta sẽ là đối tượng cho chủ nhân k..."
"Câm miệng"
Lời nói nhẹ tựa như không, song lực đạo dùng để đá người phụ nữ dưới chân mình của Tử Phong lại không hề như thế, cơ thể bà Châu như một con thiêu thân bay tít tận đáy cốc, thật lâu sau mới tìm được điểm tựa để đáp xuống, nhưng chẳng êm ái là bao. Khói bụi bay mịt mù, tản mác trong không khí, bám vào cả vết thương đang rỉ máu trên mặt bản thân bà Châu .
Cái bóng trắng cười đắc ý, không biết tự bao giờ đã ở bên cạnh Tử Phong, cẩn thận lau đi vết bẩn tanh hôi vừa vương trên giày hắn
"Ta cho ngươi sống lại để ngươi đem rác rưởi về cho ta?"
Bụng dạ bà Châu thắt lại, thảm hại nằm yên trên mặt đất, tựa như một cái xác chết vô dụng. Từng câu từng chữ của đối phương  như nhát dao đâm sâu vào người khiến bà run rẩy, không rõ lo lắng hay phẫn nộ, khản giọng gào lên
"Không phải! Cô ta có sở hữu Vạn Người Như Một, rất thuận tiện trong việc tái tạo lại cơ thể cho chủ nhân!"
"Và?"
Cả người Tử Phong như một làn khói tiến đến gần xác bà Châu, nghiêng đầu hỏi
Cuống họng đau rát phát ra một tiếng ực nặng nề, phổi bà như bị người ta bóp nghẹn lại nhưng vẫn tham lam hít lấy dưỡng khí bên ngoài, cảm giác giờ đây không khác gì những nạn nhân trước khi chết dưới đôi ty nhuốm đầy máu bẩn của bản thân. Đối diện trực tiếp với ánh mắt âm u kia, bà cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn  lắp bắp trả lời
"Cho nên, tôi đã.. Kí sinh thành công"
"Ngươi làm gì?"
"Hự....Ha....ha ha.... HA HA HA HA"
Âm thanh hàng loạt những khớp xương gãy vụn vang lên từ cơ thể bà Châu theo những kí tự cổ đỏ thẳm lũ lượt chạy trên người bà, một vài chỗ đã lỗ loét, tan rã.
Kì lạ thay
Nụ cười quái gở hiện diện trên khuôn mặt bà lúc bấy giờ, giữa cơn đau tột cùng thống khổ, như xé toạc đi lớp mặt nạ của bề tôi, nô ɭệ hèn nhát bà vẫn luôn đeo, sâu trong ánh mắt chính là nỗi hận khôn lường
Tại sao lại cười chứ? Hắn nhìn kẻ điên loạn trước mặt, trong lòng có chút hoài nghi về  sức mạnh bản thân yếu hay do đầu óc đối phương có vấn đề. Song vẻ mặt bên ngoài vẫn giữ vẻ khí cao khẩu ngạo, âm thầm dùng thêm chút sức
"Có... gϊếŧ thì tôi cũng sẽ tái sinh thôi"
Vẻ mặt của bà Châu gần như là sắp chết, cắt không còn một giọt máu, tuy có chút chật vật, nhưng vẻ trào phúng vẫn giữ nguyên dạng, thậm chí càng ngày càng rõ hơn
"Cô đang đe doạ tôi?"
"Đoán xem"
"Hừ, rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi, ta chẳng muốn bẩn tay"
Tử Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ từ trên liếc xuống cái cơ thể dị hoặc đang tự động vặn lại tay chân về vị trí cũ của bà Châu, quay người rời khỏi. Khi đi ngang qua chiếc giường đá, hắn ngắm một chút người nằm trên đó, nắm tay dưới lớp áo choàng lặng lẽ siết chặt,mạnh đến mức những đầu ngón tay như muốn cắm sâu vào da thịt. Chủ nhân, chủ nhân của hắn lại phải chịu uỷ khuất như thế, hắn nhất định sẽ giúp chủ nhân diệt hết tất cả những kẻ dám cản đường, sau đó tự sát tạ tội vì lỗi lầm hôm nay. Tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn của bà Châu vang lên từ phía sau, tất cả là lỗi của bà ta, hình phạt này vẫn còn nhẹ lắm, Tử Phong che giấu đi ngọn lửa tức giận trong mắt mình, buông ra một lời phán xét trước khi rời khỏi hẳn
"Ngươi tốt nhất nên lấy công chuộc tội. Nếu chủ nhân có mệnh hệ gì, cái mạng của ngươi.  Băm - vạn - lần - không - đủ"
Tử Phong phẩy tay áo choàng, hắn kéo mũ áo mình xuống, thoắt cái hoà vào làm một vào không gian ngoài kia, biến mất
"Đúng là....ha...chó của quỷ..."
"Khách khách, nói nữa hắn lại gϊếŧ ngươi. Ta đi ăn đây"
Khuôn miệng ngoác dài đến tận mang tai, nó trưng ra một nụ cười đắc ý khi thấy người khác gặp hoạn nạn, cùng với những âm thanh re ré xù xì phát ra trên đầu mình như một bản cộng hưởng lộn xộn, nối chân Tử Phong rời đi
Những viên đá nhỏ xung quanh cùng nhau ghép lại thành một cánh tay mới cho bà, làn da bên ngoài đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa. Bà Châu ngồi thừ người cô độc giữa cốc, chậm rãi lấy một phần tóc che đi một bên mặt chảy xệ ứ máu giữa những nếp nhăm của bản thân, cất tiếng nói như tự nhủ với bản thân, lại như đang muốn nói với ai đó
"Đây, chính là cơ hội cuối cùng"
-----GÓC TÁC GIẢ CÙNG ĐỘC GIẢ CHẢ BIẾT CÓ HAY KHÔNG NHƯNG TÔI VẪN SẼ ĐỂ ĐÂY VÀ TIẾP TỤC NÓI-----
Đúng vậy, đây chính là spoil [cười ]
Đầu tiên, vốn muốn làm topic này dành riêng cho độc giả để đoán câu hỏi, nhận chap riêng cho mình. Nhưng văn phong tác giả quá kém nên chắc cũng không ai cần đâu, mà vì lòng tự thẫm quá cao nên ở đây tôi nói luôn
Chắc hẳn ai nếu để ý, sẽ biết được bà Châu chính là người xuất hiện ở đầu chap, ở chap chưa có hết bất ngờ chưa và cả chap phân liệt nhân cách nhưng chung quy vẫn giống nhau. Dấu hiệu nhận biết đều là kí tự cổ bao quanh thân thể và đi chung với cái bóng trắng mà thực ta bà cũng chả ưa kia, xét về ngoại hình thì dùng từ bà hơi sai, nhưng nếu kêu chị thì xét về độ tuổi đang ở đỉnh cao của tuổi thọ với con số 500 thì gọi chị hoặc cô sau khi biết tuổi thật của bà là quá sai, mà kêu Châu không thì mất dạy xét theo vai vế, nên thôi gọi bà Châu đi.
Chap này thật lâu vẫn chưa xong sau bao nhiêu lần ghi rồi xoá [thở dài] dường như đã đi lạc mục đích vui là chính ban đầu, và văn phong cảm thấy càng ngày đi càng nhanh và cụt hứng, đến cả bản thân viết ra nhưng đọc lại còn thấy chán nữa là. Mà nhờ lời khuyên của một người bạn nên sẽ cố bới móc mình lên để cải thiện, mặc dù cách thức hơi mù mờ
Anyway, như bạn cũng thấy Tử Phong thuộc sức mạnh Tự Cổ Chí Kim, cắc tôi cũng nên làm một bài để chú thích sức mạnh nhân vật [cười]. Mà, trên người bà Châu tước khi hoá thành tro bụi đã xuất hiện những kí tự này? Điều đó cho ta biết gì? Có khả năng cao Tử Phong chính là người tặng cho bà một lời nguyền rủa, để bà đạt đến ngưỡng tận cùng của oán hận mà xuất hiện ý đồ phản nghịch. Cụ thể chính là cái lúc bà ta đấm vào thứ kết tinh "kí sinh trùng" mình tạo ra (đừng hiểu theo ý khác) và tuy vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn có thể giương môi thách thức Tử Phong, đủ để cho thấy bà đã phải chịu đựng như thế nào. Vậy lí do vì sao bà lại phải chịu đựng những thứ này? Căn nguyên do đâu? Kết quả thế nào?
Này dành cho các bạn
Thế còn về phần Tử Phong? Tại sao lúc bị thứ nô ɭệ dưới chân mình thách thức lớn mật làm trái lệnh, tự tung tự tác như thế, hắn ta lại không dùng một câu nói gϊếŧ chết bà Châu? Lương tâm trỗi dậy? Không, vì bà Châu còn giá trị, một bàn cờ tốt nhất vẫn không tự dưng bị mất đi một con tốt vẫn hơn, tuy rằng đối thủ chơi cờ cùng hắn vẫn chưa xuất hiện, bạn không thể tay không mà trực tiếp đối mặt với kẻ thù đúng chứ?
Có điều, nước đi này Tử Phong vẫn còn thiếu sót, để ý câu nói cuối cùng của bà Châu, tôi sẽ bảo nó không phải về nhiệm vụ mà hắn ta giao cho bà đâu, mà là một cái gì đó mong manh mà bà cảm nhận được đã gần đến đường cùng ranh giới, chính bản thân cũng không thể điều khiển
Định viết luôn chú thích nhân vật nhưng chắc, thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.