Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48
Chương sau
Vừa đến nhà để xe Vân Mộc đã hét lớn: – Dạ Quang Luật, thả tôi ra! Tôi không muốn ở gần cậu, tránh xa tôi ra!!! Quang Luật giả điếc, lạnh lùng ném Vân Mộc vào trong xe ô tô, rồi lái xe ra khỏi trường. – Dạ Quang Luật, cậu…cậu..cậu…cậu làm gì thế, mau, mau quay lại trường cho tôi! – Anh không quay lại trừ khi…. – Trừ khi cái gì? Quang Luật bật chế độ tự động lái, quay ra nhìn Vân Mộc 3 giây, rồi chỉ tay vào môi của mình, lướt đi lướt lại và nói: – Trừ khi… Em chủ động hôn anh – Cậu nằm mơ đi!!! – Vân Mộc đỏ bừng mặt, quay ra nhìn cửa sổ. Quang Luật cười hắc ám, tiếp tục lái xe, mở nhạc lên, nói vu vơ: – Thích người ta mà còn giả bộ… – Ai…ai…ai thích cậu chứ, cậu đừng có mà suy diễn lung tung. – Ơ Yến Yến, anh không có bảo em nha~ Là em tự nhận đấy. Vân Mộc cố cãi lại: – Trong xe chỉ có tôi với cậu, cậu không nói cho tôi nghe thì nói cho ai nghe. – Ai nghe chả được. Mà hình như anh hát theo nhạc Vân Mộc: …..*Cạn ngôn* “Mình hát hay không còn không biết!???
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48
Chương sau