... - Mộc Mộc rơi vào trầm tư, vừa rồi thật sự cô đã quá kích động rồi, cô chính là động lực đến trường của biết bao nhiêu con người, giờ cô không đi học thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tại sao vừa nãy cô lại không nhớ đến việc này chứ?
- Haiz,... - cô Hạ Lam khẽ thở dài.
Bà biết rằng Thiên Tư quan trọng với Mộc Nhi như thế nào,bà cũng biết rằng Mộc Nhi của bà yêu quý Thiên Tư như thế nào, bà càng rõ tổn thương của con bé sâu nặng như thế nào, 3 tuổi phải rời xa chị gái, 5 tuổi thì mất cả cha lẫn mẹ, khi ấy, Mộc Nhi của bà đã bị trầm cảm, cả ngày cũng không nói lấy 1 câu, chỉ khi Thiên Tư an ủi, nó mới trở nên dần bình thường, cũng chính Thiên Tư đã kéo Mộc Mộc ra khỏi vũng bùn ấy. Bây giờ, người anh trai luôn bên cạnh nó lại trở nên như vậy, khó tránh khỏi nó sẽ mất kiểm soát bản thân, càng có thể con bé sẽ nhớ lại những kí ức mà bà đã xóa bỏ.
Mộc Mộc nói khẽ, trong giọng nói có chút lạnh lùng:
- Con biết rồi. Hôm nay con hơi mệt, con xin phép về nghỉ trước
Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh của Thiên Tư, sắc mặt vừa lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh đi theo. Từng bước chân đều đều bước ra khỏi bệnh viện, trực tiếp lái xe (*Trúc: Lúc bà ý tâm trạng không tốt thì sẽ trực tiếp lái xe để tránh người khác bị khuôn mặt của cô dọa chết). Dù không có bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cua-anh-la-em/117420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.