Trong giờ cơm mọi người đều cười đùa vui vẻ duy chỉ có Diêu Tịnh Vũ là như người ngoài. Cô ta bị cô lập khỏi mọi người trên bàn cơm gia đình, nhìn Diêu Tịnh Vũ lũi thủi cầm bát ăn một mình làm Lâm Lệ Khiết cũng có chút thương cảm. Tuy nhiên vì những chuyện cô ta đã từng làm khiến cô không thể tha thứ nên Lâm Lệ Khiết cũng mặc kệ.
Lãnh Dạ Thần ngồi bên cạnh liên tục tách thịt cua rồi cho vào bát của Lâm Lệ Khiết, nhìn cô ăn ngon miệng làm anh rất đỗi hài lòng. Lâm Lệ Khiết ăn một lần mấy những hai con cua, khi nhận ra là mình đã ăn quá nhiều cô nàng liền xoay sang nói nhỏ:
- Anh đừng bóc nữa, em ăn không hết.
- Em mới ăn được mấy miếng đâu cơ chứ, vẫn còn nhiều cua lắm!
- Nhưng em ăn nhiều rồi.
- Ông nội chuẩn bị nhiều như vậy chính là để dành cho em đó, em không ăn sẽ làm ông buồn.
Nghe vậy Lâm Lệ Khiết cũng không còn cách nào khác đành bấm bụng ăn thêm, tuy cua rất ngon nhưng nhìn ánh mắt hận thù Diêu Tịnh Vũ nhìn cô làm Lâm Lệ Khiết không sao nuốt trôi được. Lãnh Dạ Thần bên cạnh như nhìn thấy điều ấy nên liền nói:
- Khiết Khiết, đừng để ý người khác!
- Em biết, nhưng cô ta cứ nhìn như thế sao em ăn đây!
- Em cứ mặc kệ cô ta đi, cô ta ghen tức với em nên thế đấy.
Nói rồi Lâm Lệ Khiết nghe lời Lãnh Dạ Thần, cô mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3505662/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.