Bên ngoài nhà hàng trong một chiếc xe khác lúc này Lâm Lệ Khiết và Lãnh Dạ Thần cũng đang nói chuyện. Lãnh Dạ Thần nhìn người con gái mình yêu với ánh mắt không mấy vui lòng, giọng nói anh mang theo chút hờn dỗi:
- Em nấu cơm cho Lãnh Tử Kỳ ăn?
- Lúc trước khi còn quen nhau đúng là thường xuyên làm vậy. Sao thế?
- Không có gì!
- Thật sự không có gì sao?
- Ừ!
- Sao mặt anh không được vui thế? Anh không khỏe à?
Câu hỏi ngây ngô và ánh mắt quan tâm của Lâm Lệ Khiết không những không khiến Lãnh Dạ Thần khá hơn mà còn làm anh khó chịu. Rốt cuộc cô gái này có hiểu vấn đề không? Nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần nói:
- Không sao, anh rất khỏe!
- Mặt anh khó chịu như vậy nhất định là không khỏe. Chúng ta đến bệnh viện đi!
- Lâm Lệ Khiết! Rốt cuộc em có hiểu vấn đề hay là không?
- Là sao?
- Anh đã biểu hiện rõ ràng vậy rồi mà một chút quan tâm em cũng không có.
- Em thật sự không biết, nếu anh khó chịu hoặc không hài lòng thì phải nói chứ. Anh cứ im lặng em làm sao biết được.
- Thôi được, anh cảm thấy rất không thoải mái khi nghe nói rằng em nấu cơm cho Lãnh Tử Kỳ. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng làm vậy cho anh.
Đến lúc này Lâm Lệ Khiết cuối cùng cũng thông suốt, cô che miệng cười khúc khích rồi nhìn người đàn ông hỏi:
- Anh ghen sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3486430/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.