Buổi ăn trưa diễn ra hào hứng và vui vẻ trong sự phấn khởi của cô gái nhỏ, đúng là chẳng có ai yêu chiều cô hơn người đàn ông tên Lãnh Dạ Thần. Trái với tâm trạng hào hứng phấn khởi của Lâm Lệ Khiết lại là dáng vẻ lo sống lo chết của người đàn ông. Vì sợ Lâm Lệ Khiết mê ăn mà quên mất mình bị dị ứng anh đã phải chạy đi mua thuốc sẵn rồi kề cận sát bên cô để giám sát. 
Ngồi trên bàn ăn Lâm Lệ Khiết vui vẻ ăn hết món này đến món khác, đối diện với cô là người đàn ông đang ngồi cặm cụi lột vỏ tôm cho cô gái nhỏ. Lãnh Dạ Thần từ nãy giờ vẫn chỉ mãi lo lột tôm, cua cho Lâm Lệ Khiết mà quên mất việc ăn uống. Nhìn thấy cảnh ấy Lâm Lệ Khiết sợ cơn đau dạ dày của anh sẽ lại hoành hành nên vừa ăn vừa đưa miếng tôm lên miệng Lãnh Dạ Thần nói: 
- Dạ Thần, anh ăn đi! Tôm này ngon lắm! 
- Được rồi, anh chưa đói! Khiết Khiết cứ ăn đi! Mà em ăn ít thôi kẻo lại dị ứng đấy, nãy giờ em đã ăn hơn 3 con rồi. 
Nghe Lãnh Dạ Thần nói Lâm Lệ Khiết liền cười xòa, vẻ mặt cô hớn hở đút con tôm đang cầm trên tay vào miệng người đàn ông đối diện rồi cười nói: 
- Vậy anh ăn giúp em đi! Nếu không lát nữa em sẽ lại bị chúng cám dỗ đấy. 
Nghe Lâm Lệ Khiết nói Lãnh Dạ Thần chỉ có thể mỉm cười bất lực, nụ cười yêu thương và cưng chiều của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3459632/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.