" Mẹ! Mộc Tinh! Mẹ cũng ở đây à? Mộc Tinh tớ đi tìm cậu mệt lắm đó "
──────────────────────────
Mộc Tinh khóc một hồi lâu, mới chịu trấn tĩnh trở lại, tâm tình buồn bã cũng vơi đi một ít. Tảng đá đề nặng trên vai Tử Hy tạm thời được áp xuống.
Bọn họ gần như hợp ý nhau, tình như thủ túc, ấy vậy mà chẳng được bao lâu lại đường ai nấy đi.
Trước giờ Tử Hy không có bạn tâm đầu như Mộc Tinh, nên Tử Hy rất coi trọng cô nàng và Mộc Tinh đối với cô cũng vậy.
Mộc Tinh khóc đến nổi mắt sưng húp cả lên, nhìn chằm chằm vào Tử Hy khoé mắt lại thêm chút đỏ: " N.h.ớ đó! P..phải thường xuyên liên lạc cho tớ, nếu không... ".
Tử Hy như vậy mà cũng còn tâm tình trêu chọc cô nàng,nhướn mày hỏi: " Hửm! Nếu không thì sao? ".
Mộc Tinh nghe cô nói xong liền đáp: " Tớ sẽ lập tức đến chỗ cậu lôi cậu về đây ".
Tử Hy cười một trận: " được được, mình sẽ thường xuyên liên lạc mà " Mộc Tinh bày kiểu mặt uất ức nhìn cô " Bây giờ cậu mà còn tâm tư đi ghẹo tớ nữa! Hừ ".
Tử Hy lập tức im bật, nén cười trong lòng: " Bạn tôi ơi sao bạn trẻ con thế ".
Mộc Tinh không đáp chỉ ' Hừ! ' cô một cái,khoanh tay lại ngước mặt qua chỗ khác, bày ra bộ dạng giận dỗi.
Tử Hy gặp bộ dáng này của cô nàng tuy trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu, nhưng cô chỉ có thể nén cười không thể phát ra tiếng được.
Tử Hy tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-em-duoc-gap-anh/484344/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.