Trên đường về nhà thì Tống Dực cảm thấy rất là bí bách khó chịu nhưng anh cũng phải ráng nhịn và đè nén xuống mà chú tâm lái xe.Từ lúc lên xe đến giờ cô không dám nhìn anh nữa,nói thật là cô rất là ngại,gương mặt cũng đỏ ửng,mang tai cũng đỏ không kém.
Tống Dực quay qua thì thấy cô đang ngại,bất giác anh lại nở một nụ cười rồi đưa tay mình qua nắm lấy bàn tay của Mộng Ninh.Cô có chút bất ngờ khi anh nắm lấy bàn tay của mình,anh nắm rất chặt khiến cho cô không thể nào buông ra được.
" Tống Dực,anh lái xe đoàng hoàng đi,như vậy có chút nguy hiểm"
" Anh muốn nắm tay của em thôi mà, Tống Dực anh là ông hoàng tốc độ đó cho nên em cứ yên tâm đi "
" Anh...anh đúng là cái gì cũng nói được mà "
Gì chứ ông hoàng tốc độ sao,chắc có lẽ có rượu ở trong ngôi cho nên muốn nói gì thì nói.Tống Dực vẫn không chịu buông ra mà nắm lấy bàn tay trắng nõn của Mộng Ninh,các đốt ngón tay xen kẽ vào nhau.Bàn tay anh rất dài và thô to còn bàn tay của cô thì khá là mềm mại và nhỏ nhắn.
" Ưʍ..anh tập trung lái xe đi "
" Anh đang tập trung mà "
Tống Dực miết nhẹ bàn tay của cô rồi buông ra,hơn 7 phút sau thì xe cũng rẻ vào tiểu khu. Giờ đây thì cũng sắp đến nhà,Mộng Ninh thu người mình lại rồi tháo dây an toàn ra.Khi mà anh bước xuống xe thì đã thấy cô chạy vào trong nhà rồi. Nhưng cô thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-yeu-em/3447896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.