- Tiểu Yên, lại đây với anh. Minh Hạo ngồi trên bàn làm việc, đưa tay vẫy vẫy gọi Yên.
Yên đang đọc sách thì ngước mắt nhìn, ra vẻ khó hiểu nhưng vẫn buông cuốn sách xuống bàn mà bước lại gần Hạo.
Hạo ngồi dưới ghế còn Yên thì đứng đó, tay anh nắm lấy tay cô. Anh khẽ cười, cô đến bên anh cũng hơn nữa năm rồi, có cô bên cạnh, anh thấy lúc nào cũng thoải mái và…. Hạnh phúc.
- Có chuyện gì sao? Yên khó hiểu hỏi, tại sao cứ nắm tay cô mà không nói gì.
Hạo không trả lời chỉ nắm chặt tay cô hơn, giật mạnh về phía mình, khiến Yên không có chuẩn bị trước mà ngã trọn vào lòng anh, Hạo vuốt mái tóc dài phía sau lưng của Yên. Cô là thứ quý giá mà anh muốn bảo vệ.
Yên không nói gì cứ để yên như thế, chính bản thân của Yên cũng cảm thấy thật vui khi ở bên cạnh anh, cô không định nghĩa được đó là cảm giác gì, nhưng có thể, thì cô mong sẽ được cạnh anh mãi như thế này thôi.
- Cám ơn em, vì đã ở bên anh. Yên chợt cười khi nghe câu nói đó.
- Này cậu, đây là phòng làm việc có cần thiết đến nỗi phải đem bảo bối cất vào trong lòng không buông như thế không, Hải Minh lắc đầu, ngán ngẩm nhìn Hạo và Yên mà nói.
Yên nghe thấy liền nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Hạo mà đứng lên, mặt cô bây giờ đỏ như trái gấc, không biết giấu mặt vô đâu.
- Cậu có thôi treo ghẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em/1901119/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.