Đáp lại phong chỉ là im lặng, Yên cúi đầu thật thấp, bàn tay nắm chặt chiếc váy trắng tinh như muốn nghiền nát nó, Yên khẽ đứng dậy bước ra sau lại gần chiếc cửa sổ sát đất.
Ánh mắt Yên hiện rõ đau thương, nỗi ám ảnh ấy hiện rõ, hình ảnh của ngoại, tất cả….tất cả chỉ là máu, bàn tay nhỏ đưa lên trước ngực, trái tim đau nhói, Phong bước đến, xoay người nó lại, nhưng Yên vẫn vậy vẫn cúi gầm mặt không cho Phong nhìn thấy ánh mắt mình bây giờ.
- Có thể em đã trải qua 1 điều kinh khủng gì đó đúng không?…. Phong rất nhẹ nhàng ôm Yên vào lòng, lòng ngực rắn chắc của Phong khiến cho Yên cảm thấy an toàn hơn, nước mắt tự dưng như một cơn bão ào đến, nó khóc nấc thành tiếng, to dần, to dần.
- Không cần nói, không cần nói gì cả đến khi em thật sự tin tưởng nơi ta, ta không biết điều gì ở cô gái nhỏ bé như em lại làm ta phải suy nghĩ nhiều như thế, nhìn em như thế ta chỉ muốn bảo vệ em hơn, yên tâm ở bên ta, ta sẽ không ép em làm điều gì mà em không muốn.
- Ngoại….chết……rất…..thương….tâm…. Yên không nói thành lời, bây giờ nước mắt nó đã lan ra ướt cả một vùng áo trắng của Phong. Cảm xúc trong Yên bây giờ rất hỗn độn, không thể ngăn nổi nước mắt cứ mỗi lúc một nhiều.
- Em cứ ở lại đây…. Với ta…. Được không….?Phong không hiểu cảm giác mình dành cho cô bé này là gì, có thể là thương hại, có thể là lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em/1901111/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.