Chương trước
Chương sau
Quý Kình Phàm lại nâng khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm lên, tiếp tục cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô....
Một loại cảm giác vui thích khác thường không thể nào kiềm chế được sôitrào lên trong họ, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ẩn dưới cơ thể của đối phương....
"Ưm.....Buông... Ra...." Độtnhiên cô dường như đã tỉnh táo lại theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưngdù có cố gắng cỡ nào đi nữa thì anh vẫn dùng cơ thể cường tráng của mình mà vững vàng kìm chế được cô.....
Anh dỗ ngọt nói, "Em đã quên chuyện muốn cùng anh sinh một cô công chúa nhỏ rồi sao?"
Chất cồn lần nữa xâm nhập vào ý thức của cô, mơ màng lắp bắp nói, "Công chúa nhỏ ư.... Phải rồi... Em thật sự muốn có một cô công chúa bé nhỏ...."
Đạt được như ý muốn anh hé miệng cười, đưa tay cởi ra chiếc cúc áo lót nhonhỏ của cô, dùng ngón tay thay thế ánh mắt du ngoạn quanh quẩn đỉnh tròn săn chắc đáng yêu như nụ hoa kia, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài, không hiểu sao giống như người đã được sắp đặt sẵn để định tội cho anh, rất phù hợp với khát vọng trong lòng anh.
Bất thình lình,bàn tay to lớn ấm áp của anh lần tìm vào trong đáy quần lót màu trắngcủa cô, lấy đầu ngón tay thăm dò tiến vào vùng cấm địa mềm mại được ẩngiấu sau lớp vải mỏng manh kia.
"Ưm....."
Cô bất chợt mởto hai mắt, dường như cảm nhận được nơi cấm địa không muốn bị người khác chạm vào của mình thế nhưng giờ phút này đang mặc cho ngón tay anh trêu đùa....
"Anh...."
Cô loáng thoáng có thể nhận ra ngườiđàn ông giờ phút này đang ở trên người mình nhưng không còn sức để chống trả nữa, bởi vì ngón tay thon dài của anh đang từ từ khai phá ở từngnơi mềm mại trong cơ thể cô, mới đầu còn khô ráp nhưng dần dần cũng ẩmướt dễ chịu, cô biết đó là phản ứng chân thật nhất của mình.
QuýKình Phàm ngậm mút nụ hoa mềm mại đáng yêu trước ngực cô, dùng đầu lưỡiliếm nhẹ, đôi môi cũng không ngừng bú mút, đồng thời tăng nhanh tốc độtrêu chọc vườn hoa ẩm ướt trong cô, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thondài xâm nhập vào cửa vườn hoa nhỏ hẹp của cô, kế tiếp lấy đầu ngón taylần lượt mơn trớn mỗi một tấc thịt non nhạy cảm trong đó, chất nước nhờn dào dạt cuồn cuộn không dứt mà chảy tràn ra ngoài.
“Đừng.....”
Đàm Tâm không ngừng vặn vẹo uốn éo, cô có cảm giác cơ thể mình như sắp nổtung ra vậy! Cô nghĩ mình sắp không thở nữa rồi, rõ ràng muốn tránh nékhỏi anh nhưng lại không có chút sức nào, rõ ràng là mở miệng cầu xinanh hãy dừng tay nhưng một chữ cũng không thốt nổi nên lời!
Trông thấy phản ứng này của cô, niềm kiềm hãnh của người đàn ông trong anhcũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tốc độ nơi ngón tay của anh tăng nhanhthỏa thích trêu chọc vào sâu tận bên trong, hơn nữa còn tăng tốc rút rachọc vào.
"Á....."
Bất bình thình cô bị động tác tăng tốc của anh dọa cho phát hoảng, bàn tay trắng muốt mềm mại như muốn ngănlại anh nhưng lại vô lực vắt lên bờ vai rộng vững vàng của anh, nhìnxuống mơ hồ có thể thấy được bàn tay to lớn của anh đang liên tục ra vào phía trong đáy quần lót của mình, còn có đồi núi khe nước mềm mại đangmập mờ phập phồng.
Được một lúc thì Quý Kình Phàm rút tay ra khỏi cơ thể cô, trở ngược lên phía trên gặm cắn hõm vai và bờ vai của cô,cảm nhận được hạ thể của mình đã vì phản ứng của cô mà trỗi dậy, anhdùng vật nam tính của mình chống lên người cô.
Hình như Đàm Tâmcũng ngay tức khắc nhận ra có một vật cứng rắn mạnh mẽ chọc vào ngườimình, vật ấy run lên bần bật rồi đột nhiên trượt qua ngang eo khiến côtrăn trở lòng dạ không yên, không còn kịp suy nghĩ nữa cô liền đưa tayđẩy anh ra, giùng giằng muốn trở người bước xuống giường.
Tay mắt lanh lẹ như anh đời nào chịu để cô trốn chạy dễ dàng như vậy, một cáivươn tay đã lôi được cô trở về, rồi lần nữa đè cô nằm dưới cơ thể mình.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm anh, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ mặt điểntrai của người đang ở trên mình, cô không dám tin thốt lên, "Quý....QuýKình Phàm?"
"Phải, là anh...." Anh cất giọng khàn nặng nề đáp lại cô, hai chân thon dài giống như gọng sắt nhấc qua kìm lại ở hai bên eocô, cô còn chưa kịp suy nghĩ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì thì anh đãcúi đầu lần nữa ngăn lại bờ môi mềm mại của cô, đoạt hết chất lỏng ngọtngào trong miệng cô.
Cô bỗng cảm thấy hơi thở trong phổi đang dần dần thưa thớt, cơ thể cũng càng lúc càng vô lực, ý thức dần dần trở nên mơ hồ....
Quý Kình Phàm nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn triền miên với cô, đột nhiênbàn tay to vươn ra lột bỏ chiếc quần lót lụa mềm sớm đã vô cùng ẩm ướt.
Đàm Tâm bật thét lên, chưa kịp có thêm phản ứng gì thì anh đã giựt phắt nó ra khỏi hai chân của cô....
Giờ này khắc này anh chỉ biết có một điều, anh rất muốn cô!
Cả người bị anh giam giữ, cô vô cùng sợ hãi lại chỉ có thể không ngừnggiãy dụa cơ thể của mình, nhưng không ngờ lại càng ma sát gần hơn vậtđang cương cứng giữa hai chân anh, điều này đối với anh mà nói, đã tạothành một loại kích thích khác trực tiếp hơn, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
"Quý Kình Phàm.....Đừng mà...."
Cô dùng chút ý thức còn sót lại để ngăn cản anh.
Thế nhưng giờ đây anh đã không còn lý trí để dừng lại được nữa, cúi ngườinhấc cặp mông trắng muốt xinh xắn của cô lên, dùng mũi giáo nhọn nóngbóng của mình chống lại nơi mềm mại của cô.
Cô trợn lớn hai mắt,dường như cũng đã biết bản thân vốn không còn sức ngăn cản nữa, mà ở vào giờ khắc này, bàn tay to lớn của anh đang kiên quyết đè lại bờ môngtròn trịa trắng nõn của cô, thúc mạnh vật nam tính của mình vào thật sâu trong cơ thể cô....
"Á.... Đau quá....."
Cơ thể suốtchín năm qua không có ai chạm đến, nay bỗng nhiên giống như bị một đường lưỡi dao bén nhọn xỏ xuyên qua người. Trong chớp nhoáng, trong đầu côlại hiện lên rõ mồn một vào cái đêm của chín năm về trước....
Cũng cứng rắn và to lớn như thế, tùy sự đau đớn này không sánh bằng với đêmhôm đó nhưng cũng khiến cô khó có thể chịu đựng nổi....
"Lấy... Ra đi!"
Cô đau đến nỗi dồn sức muốn hất anh ra.
Thế nhưng anh lại hôn lên gò má ửng hồng của cô thì thào nói, "Anh sẽ làm chậm lại...."
"Đừng...."
Nhưng giờ khắc này làm sao anh có thể chiều theo ý cô được, hạ thể hùng dũngvốn chưa hoàn toàn tiến vào đột nhiên đẩy mạnh một phát trọn vẹn lắp đầy trong cô.
"Quý Kình Phàm!" Cô đau đến mức nhíu chặt hai hàngmày, cảm giác say trước đó ngay lập tức bay mất sạch, cô dùng tay nệnliên tục lên người anh.
"Đừng sợ, anh bảo đảm một chút sẽ không còn đau nữa." Chín năm trước anh cũng đã an ủi cô như vậy.
Cô bỗng nhớ tới nỗi đau đớn dữ dội trong cái đêm ở chín năm trước, cô càng chống cự kịch liệt, "Anh còn gạt người....Đi ra ngoài cho tôi...." Mười ngón tay của cô bấu thật chặt vào da thịt trên cánh tay anh, cố gắngngăn cản bảo anh dừng lại.
Thế nhưng anh lại không hề tỏ ra mảy may đau đớn một chút nào, vừa thì thầm bên tai cô vừa từ từ di chuyển ra vào.
Động tác của anh chầm chậm mà kiên định, kiên nhẫn từng chút đi sâu vào, dần dần về sau, sự đau đớn vì bị vật nóng bỏng ma sát dường như đã hoàntoàn không còn nữa mà thay vào đó chính là niềm khuây khoả cùng vuithích giống như lên Thiên Đường vậy....
Anh cố dằn lại, đợi đếnkhi thấy rõ cô đã thả lỏng cơ thể không còn căng thẳng nữa, rốt cuộckhông thể nào khống chế nổi nữa, bỗng chốc như dã thú hồi phục tinh lựcvùi sâu vào trong người cô, bắt đầu kịch liệt tăng tốc chuyển động.....
....
Sau đó, bất kể cô có cầu xin tha thứ hoặc rên rỉ đáng yêu như thế nào đi nữa, anh cũng không hề nể mặt mà buông tha cô.....
Hễ mỗi lần cô tưởng rằng đây đã là lần cuối cùng rồi thì anh luôn là người quấn lấy khiến cô phải tỉnh lại, cứ thế hết lần này tới lần khác bắt cô cùng trầm luân với anh....
Suốt một đêm này, anh cũng không còn đếm nổi mình đã muốn cô bao nhiêu lần.....
--- --------
Hôm sau.
Cả đêm mệt mỏi khiến Đàm Tâm ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới mù mờ ngơ ngác tỉnh dậy.....
Kéo theo tấm chăn ngồi dậy, cô cảm thấy đầu vẫn còn hơi đau đớn, đưa tayday day huyệt thái dương, đột nhiên nửa người dưới truyền đến từng trậnđau nhức rõ rệt. Đôi môi mấp máy kinh hãi, suy nghĩ lại bỗng giật mình,những hồi ức về đêm hôm qua ngay lập tức giống như một đoạn phim đangchiếu chậm lại ở trong đầu cô....
"Á!!"
Cô sợ hãi lớntiếng thét lên, có vẻ như không dám tin về những hình ảnh mình vừa nhớlại của tối hôm qua, cô lập tức xốc chăn lên nhìn xuống cơ thể mình.
Toàn bộ trần như nhộng, không mảnh vải che thân....
"Trời ơi!"
Đàm Tâm dùng sức kéo chăn lên quấn chặt lấy cơ thể, hai mắt mở trừng trừng tưởng chừng như gần bằng chiếc chuông đồng lớn.
Sao lại có chuyện như vậy? Mình và Quý Kình Phàm....Không thể nào, sẽ không có chuyện đó đâu, nhất định là mình đang nằm mơ.
Đàm Tâm liên tục lắc lắc đầu muốn quên đi hết những chuyện xảy ra vào tốihôm qua, nhưng không ngờ lúc này cửa phòng tắm truyền đột nhiên được mởra.
Đàm Tâm chợt ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy đúng thật là Quý Kình Phàm đang quấn một chiếc khăn tắm từ trong đó đi ra.
"Á……"
Đàm Tâm hoảng sợ tới mức thét chói tai, cả người lùi về sát góc tường.
Cả người Quý Kình Phàm trông có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái bước đi tới, thân mật chào hỏi, "Bà xã, chào em buổi sáng."
Đàm Tâm trợn trừng mắt nhìn chằm chằm anh, "Quý Kình Phàm, sao anh lại ở trong này?"
Quý Kình Phàm ngồi xuống ở mép giường, nhẹ giọng cười nói, "Đây là nhà của chúng ta, anh không ở đây thì còn ở được đâu nữa?"
"Nhà của chúng ta?" Đàm Tâm sững sờ nhìn quanh bốn phía một vòng, đúng làmàu hồng quen thuộc nhưng kết cấu của căn phòng thì vô cùng xa lạ, côkhông dám tin mà mắt nhìn lướt qua mọi thứ ở trước mắt mình.....
Quý Kình Phàm đưa tay tới ôm Đàm Tâm lại, dịu dàng nói, "Vốn cũng định đểem ngủ thêm một lát nữa, nhưng nếu em đã dậy rồi vậy thì mau đi rửa mặtchải đầu đi, ba mẹ anh đến rồi, ông bà có chuyện muốn nói với em đấy."
Đàm Tâm uốn éo giãy ra, "Tại sao tôi phải đi gặp ba mẹ anh chứ? Hiện giờtôi cũng không còn cần thiết phải cùng anh đóng kịch nữa, chúng ta cũngcũng sắp ly hôn rồi!"
Mắt Quý Kình Phàm chợt nhíu lại, quỷ quyệt nói, "Chẳng lẽ em đã quên hết những chuyện của đêm hôm qua?"
"Đêm hôm qua...."
Những hình ảnh đó thật đúng là làm cho người ta mặt đỏ tim loạn.....
Đàm Tâm đột nhiên vung tay đánh lên vòm ngực bền chắc của Quý Kình Phàm, "Anh là đồ hèn hạ....Vô sỉ....Hạ lưu...."
Quý Kình Phàm tóm lấy đôi tay đang vùng vẫy lung tung của Đàm Tâm, vô cùngnghiêm túc nói, "Chúng ta là vợ chồng, nhưng chuyện thế này đương nhiênlà phải cùng nhau phối hợp rồi."
"Ai là vợ chồng với anh hả?" Đàm Tâm kích động thốt lên, "Nói thế nào thì hai chúng ta cũng sắp phải lyhôn rồi, huống chi cuộc hôn nhân này vốn cũng không phải một cuộc hônnhân chân chính...."
Quý Kình Phàm nghiêm mặt hỏi ngược lại, "Ainói cuộc hôn nhân này không phải là hôn nhân chân chính đoạn hôn nhânnày không phải một cuộc chân chính là hôn nhân rồi hả? Anh đã đồng ý ởbên em cả đời và em cũng đã bằng lòng rồi."
Đàm Tâm giùng giằngthoát khỏi kiềm chế của anh, "Anh nổi điên cái gì, tôi đã nói bằng lòngvới anh khi nào chứ..... Còn sống bên anh cả đời ư?"
Quý Kình Phàm nhếch môi nói, "Tối hôm qua!"
Đàm Tâm nhíu mày, "Tối hôm qua?"
Quý Kình Phàm thong thả nói, "Em nói anh là ‘ông trời con’ của em, em bằng lòng để anh chăm sóc và bảo vệ cho em cả đời."
"Anh nói láo, những lời như thế tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ nói ra!"
Quý Kình Phàm kề sát vào tai Đàm Tâm nói, "Em có....Em còn nói muốn anh cho em một cô công chúa bé nhỏ nữa đấy...."
Đàm Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, "Tôi.... Không thể nào...."
Đàm Tâm đang muốn đưa ra ý kiến phản đối, trong đầu lúc này lại đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Hình như…..Mình thúc giục anh ta, yêu cầu anh ta nhanh nhanh cùng cô sinh một cô công chúa nhỏ của cả hai....
Không.....
Người phụ nữ tối hôm qua đó là mình sao? Sao mình lại có thể nói với anh ta nhưng lời lộ liễu ghê tởm thế cơ chứ?
Quý Kình Phàm nhếch môi nở nụ cười, "Nhớ ra rồi đúng không?"
Hai gò má Đàm Tâm đỏ bừng, liên tục lắc đầu, "Không, không phải, nhất định là anh đã lừa tôi...."
Quý Kình Phàm giữ lại khuôn mặt ửng hồng đang lắc lư của Đàm Tâm, trầmgiọng nói, "Bà xã, trong lòng em thực chất là có anh, điều này em khôngthể không thừa nhận được đâu...."
"Có cái đầu quỷ anh, đồ vô sỉ!"
"Phải, anh là đồ vô sỉ, nhưng nếu như anh không vô sỉ như vậy thì vĩnh viễnanh sẽ không biết được sự thật em rất là quan tâm đến anh.... Tối hômqua, tuy em luôn ở trong trạng thái mơ màng không rõ nhưng em rất rõràng người đang kết hợp với em chính là anh, em đã quên tối hôm qua emgọi anh như thế nào sao?"
Mình gọi anh ta?
Trong đầu bắt đầu nhớ lại rõ mồn một từng sự việc đã diễn ra vào đêm hôm qua…….Hình như....
Mình cứ luôn miệng gọi tên anh ta, vừa bắt đầu còn cầu xin anh ta buông thacho, nhưng dần dần lại trầm luân vào bố cục mê tình mà anh tạo ra, cuốicùng biến thành rên rỉ đòi hỏi....
"Quý Kình Phàm, anh dám ức hiếp tôi, tối hôm qua tôi.... Tối hôm qua tôi vốn không hề hay biết gì cả."
"Nếu như em thực sự không có cảm giác với anh, giữa chúng ta sẽ không thểphù hợp đến mức hoàn mỹ như thế." Nhắc lại chuyện tối qua, anh cảm thấymình vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, cơ thể bất giác lại nóng ran lên.
Phù hợp?
Anh ta còn không biết xấu hổ mà dùng hai chữ này?
Nhớ lại sự đau đớn đêm qua, cô không kiềm được lại kích động gầm lên,"Chúng ta chẳng có chỗ nào phù hợp hết á? Anh.... Anh...." Cô ngượngngùng không thể nói được nữa, kích cỡ giữa bọn họ rõ ràng là không phùhơp!!
Dường như Quý Kình Phàm đã đoán ra được suy nghĩ tronglòng Đàm Tâm, anh buông tay Đàm Tâm ra, gian xảo dụ dỗ nói, "Ngốc à....Chỉ là nhất thời nên em chưa thấy quen thôi, từ từ sẽ ổn cả mà, huốngchi, cuối cùng không phải chúng ta phối hợp rất vui vẻ sao?"
Giữa nam và nữ có vấn đề về kích cỡ sao? Hoàn toàn không.... Phụ nữ còn có thể sinh ra cả một đứa trẻ kia mà.
"Á..... Á....." Đàm Tâm bịt lỗ tai lại luôn miệng hét toáng lên, "Tôi khôngmuốn nói những chuyện này với anh nữa.... Anh mau đi ra ngoài cho tôi,tôi muốn thay quần áo!!"
"Bà xã, thật ra thì em không cần ngạichuyện có thay quần áo ở trước mặt anh hay không, dù sao thì đêm qua anh cũng đã thấy hết rồi mà." Ngụ ý là, cô không còn gì có thể giấu đượcnữa....
Đàm Tâm siết chặt tấm chăn rít lên, "Quý Kình Phàm!!"
"Được rồi, không đùa em nữa, anh thay xong bộ đồ khác rồi sẽ đi ngay...." Dứt lời hôn lên mặt cô một cái rồi mới chịu đứng dậy.
Đàm Tâm dùng chăn bao kín mình không còn khe hở, hai mắt vẫn dõi theo bóng anh với sự đề phòng cực độ.
Quý Kình Phàm đi tới trước tủ treo quần áo, chọn lựa rồi lấy ra một bộ cầnmặc, sau đó giựt phắt chiếc khăn tấm đang quấn trên người ra.
Đáng thương cho Đàm Tâm, vốn đang đề phòng theo sát từng cử chỉ hành độngcủa anh, nhưng không ngờ anh lại bất chợt rút chiếc khăn tắm đó ra, ngay lập tức phơi bày ra trước mắt cô là một rừng rậm màu đen dày đặc tươitốt, cô lại tiếp tục thét lên chói tai, "Á —— Quý Kình Phàm, anh là cáiđồ bệnh hoạn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!!"
Quý Kình Phàmrất là vô tội quay đầu qua nhíu mày hỏi, "Bà xã đại nhân à, anh lại cóchỗ nào đắc tội với em sao? Chẳng qua chỉ thay có bộ đồ thôi mà, khônglẽ ở trước mặt em mà cũng cần phải giấu giếm?"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Cô thề mình tuyệt không phải nghe lời anh ta nói mà đi tới lầu một đâu, cô chỉ muốn ngay lập tức được trở về nhà mình, nhưng không ngờ khi cô đitới tầng một thì gặp phải bà Quý, người vẫn luôn dành cho cô sự nhiệttình niềm nở.
"Con dâu....."
Bà Quý vừa nhìn thấy cô lập tức liền bước lên vồn vã chào đón.
Đàm Tâm còn chưa kịp nói gì, bà Quý cũng đã dắt tay cô đi tới giữa ghế sofa ngồi xuống, "Mẹ có chuyện cần bàn với con."
"A...."
"Kình Phàm nói nó sẽ tạm hoãn lại công việc ở London, quyết định ở lại LosAngeles với con một thời gian, hiếm khi mẹ và ba chồng con đến LosAngeles một chuyến cho nên cũng dự định nán lại ở Los Angeles thêm vàingày, thuận tiện cùng với tụi con đi du lịch khắp nơi tham quan mộtchút.....Có điều Kình Phàm nói hai ông bà già này ở lại nơi này sẽ làmảnh hưởng đến thế giới của 2 đứa tụi con, không biết ý của con như thếnào?"
Đàm Tâm ấp a ấp úng đáp, "Con.... Việc này...." Ây, chuyệnnày bảo mình phải trả lời làm sao đây? Mình cũng đâu có dự định ở lạiđây với anh ta đâu chứ, ba mẹ anh hắn muốn ở lại Los Angeles hay khôngthì có quan hệ gì tới mình à? Nhưng mà, cô không có can đảm nói ra những lời như thế với một người luôn yêu thương mình như bà Quý được. Huốngchi, hiện tại dù cho cô giải thích với bà Quý về mối quan hệ của cô vàQuý Kình Phàm ngay từ đầu thì cũng không biết phải giải thích như thếnào cho rõ, dù sao chuyện tối ngày hôm qua cũng đã làm cho quan hệ giữacả hai rối một nùi rồi....
Bà Quý có vẻ mất mác nói, "Chẳng lẽ con không phải ở cùng với mẹ sao?"
Đàm Tâm lập tức lắc đầu, "Dạ không.... Không phải vậy đâu ạ.... Mẹ à, ý con không phải vậy." Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết kia, không ngờ lại đây cô vào tình trạng khó xử này.... Bà Quý sau khi nghe xong lời cô cũngthở phào một cái, "Mẹ biết ngay con là đứa con dâu ngoan nhất của mẹmà!"
Quý Kình Phàm lười biếng dựa lưng vào thành ghết sofa, dángvẻ ung dung cười cười nhìn tới cô vợ yêu của mình. Anh rất thích nhìndáng vẻ mỗi khi cô luống cuống ngượng ngùng, trông cực kỳ đáng yêu!
Được bà Quý khen ngợi làm Đàm Tâm xấu hổ cười nói, "Dạ, chỉ cần ba mẹ đều thích nơi này là tốt rồi ạ."
Bà Quý gật đầu liên tục, "Thích.... Dĩ nhiên là mẹ thích nơi này rồi."
Ông Quý nói theo, "Đợi mấy ngày nữa phải đi Trung Quốc bổ sung thêm vài thứ cho tiệc cưới của tụi con lần nữa, dù sao dòng họ bà con chúng ta cũng ở đó, rất nhiều chú bác đều rất muốn được gặp mặt cô dâu của Kình Phàm."
Tiệc cưới?
Phải rồi, mình còn một món nợ tối hôm qua chưa tín với Quý Kình Phàm....
Bà Quý nói, "Bọn nhỏ không thích rườm rà, muốn đi Trung Quốc sắp xếp lạitiệc cưới thì cũng nên hỏi xem ý của Kình Phàm và con dâu xem chúng nócó đồng ý hay không đã...."
Ông Quý gật đầu, "Vậy cũng tốt....."
Bà Quý cười tủm tỉm nhìn sang Đàm Tâm hỏi, "Cô dâu à, lúc con còn ở London rất thích nhưng món Trung mà mẹ nấy, hôm nay sẽ do mẹ đích thân xuốngbếp nấu cho tụi con một bữa."
Đàm Tâm khéo léo nói, "Dạ, có làm phiền mẹ không ạ!"
"Không sao, không sao....."
....
Mấy phút sau, bà Quý kéo ông Quý đi theo vào phòng bếp, Đàm Tâm bắt đầu đưa hai mắt đang bốc hỏa lạnh lùng nhìn tới Quý Kình Phàm.
Quý Kình Phàm ngồi ở Đàm Tâm đối diện, từ đầu tới cuối vẫn là cái điệu bộ cười ngây ngô như chẳng biết gì.
Đàm Tâm cắn răng tức giận nói, "Buổi dạ tiệc từ thiện tối hôm qua, anh lại dám thông đồng với mọi người cùng nhau gạt tôi?"
Quý Kình Phàm bộc trực thẳng thắn nói, "Không lừa em như thế, có lẽ đến bây giờ em vẫn còn chưa thèm ngó tới anh đâu!"
"Hèn hạ!!"
--- -------
Bất kể nói thế nào, cuối cùng Quý Kình Phàm và Đàm Tâm cũng đã có một bước tiến triển mới....
Ngoài Quý Kình Phàm ra, đối với kết quả bọn họ có được như ngày hôm nay người vui vẻ nhất chính là Hạ Tử Du rồi.
Cô cảm thấy mình nhiệt tình là bà mối cho cái mối này quả thật không hềsai, không ngờ thực sự tác hợp cho họ thành công hơn cả mong đợi!
Hôm nay, vợ chồng họ Quý tới thăm hỏi nhà họ Đàm, nhóm người lớn tuổi ngồivây quanh nói chuyện với nhau, Đàm Tâm bỏ lại Quý Kình Phàm một mìnhngồi bơ vơ giữa đám người lớn tuổi, kéo tay Hạ Tử Du đi đến vườn hoa.
Hạ Tử Du cho rằng Đàm Tâm đến là để hỏi tội, vì thế quyết định chủ động thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
"Phải, chuyện tiệc cưới là em và Quý Kình Phàm thông đồng với nhau, nhưng emlàm vậy cũng là vì muốn giúp cho anh chị mà thôi....."
Vốn tưởng rằng Đàm Tâm sẽ giống như trước kia ồn ào nổi nóng một trận ra trò,nhưng không ngờ tính khí của Đàm Tâm hôm nay lại cực kỳ tốt một cách lạthường. Chẵng những không hề truy cứu chuyện này, mà còn rất rộng lượngnói, "Sự tình xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, nếu như bây giờ chị có truy cứu trách nhiệm cũng đã không được lợi ích gì... Lúc này, hiện tạichị chỉ có một vấn đề rất muốn hỏi em."
Hạ Tử Du nhìn chăm chăm vào Đàm Tâm, giờ phút này mới phát hiện ra vẻ mặt của Đàm Tâm đang lo lắng trùng trùng.
Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Chị Tâm, có phải đã xảy ra chuyện gì với chị rồi hay không?"
Đàm Tâm đảo mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai khácngoài hai người cô mới nhỏ giọng hỏi, "Tử Du, lúc bình thường nếu như em và Dịch Khiêm đã quên phải ngừa thai, nhưng sau khi làm chuyện đó xonglại không muốn có con, vậy phải ngăn chặn như thế nào đây?"
Chợtnghe thấy Đàm Tâm hỏi một đề tài đáng xấu hổ như thế, mặt Hạ Tử Du lậptức đỏ lên lí nhí nói, "Em và anh ấy cũng không thường xuyên xảy ra tình huống đó, bởi vì nếu anh ấy không kiềm chế được hoặc không muốn mangbao thì sau đó em phải uống thuốc...."
"Mang bao?" Đàm Tâm vừanghe được hai chữ đó liền bực dọc bới bới tóc, cô tự lẩm bẩm nói, "Tênđàn ông thối, không ngờ lại cứ vô tư không thèm dùng đến các biện phápngừa thai nào hết...."
Hạ Tử Du thấy Đàm Tâm cúi đầu nói lẩm nhẩm gì đó lại càng thêm lo lắng, "Chị và anh Kình Phàm có phải đã có vấn đề gì rồi hay không?"
Đàm Tâm đột nhiên chụp lấy bàn tay Hạ Tử Dukhẩn trương hỏi, "Nếu như không có mang bao mà sau đó cũng không có uống thuốc....Vậy thì rất dễ mang thai đúng không?"
Về phương diện này, Đàm Tâm tuyệt đối là một lính mới toanh!
Hạ Tử Du khẽ gật đầu, "Cũng có thể là như vậy, nhưng cũng còn tùy theo thể chất của mỗi người nữa. Nhưng mà hình như chính năm trước chị cũng chỉcó một lần liền trúng thầu rồi, em nghĩ thể chất của chị là người rất dễ dàng thụ thai."
Đàm Tâm nghe xong câu trả lời của Hạ Tử Du tâmtình càng thêm phiền não, mặt mày chán nản cô nói, "Thôi chết rồi, chắcchắn là chị đã bị dính rồi, trời ơi...."
Hạ Tử Du vịn lấy cơ thểđang xao động bất an của Đàm Tâm, quan tâm nói, "Chị Tâm này, chị khoanhãy khẩn trương, nói cho em nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Đàm Tâm quay lưng lại với Hạ Tử Du, vừa tức vừa thẹn nói, "Còn không phải là cái tên khốn Quý Kình Phàm kia ư...."
"Anh ta làm cái gì?"
"Chính là vào cái đêm của buổi tiệc ấy đó, anh ta hoàn toàn không hề dùng tớimột cái biện pháp ngừa thai nào cả, lúc đó chị cũng lơ mơ không hiểu mấy cái chuyện mang thai này. Nhưng mà tối hôm qua ta, chị với anhta....Ngược lại lần này chị lại nhớ tới chuyện cần phải nên ngừa thai,nhưng thời gian đã trễ mấy ngày rồi, chị không biết phải làm cái sao đây....."
Hạ Tử Du cười khẽ nói, "Chị Tâm à, mang thai thì mangthai thôi.... Chị và anh Kình Phàm cũng không còn nhỏ nữa nên tranh thủthời gian mà sinh một đứa con đi. Huống chi những người lớn tuổi ở trong kia cũng rất là mong muốn anh và chị mau sớm có một đứa mà."
Đàm Tâm chán nản nói, "Nhưng chị không muốn có con vào lúc này, quan hệ của chị và anh ta..... Không phải giống như là mọi người nghĩ vậy đâu."
Hạ Tử Du đi tới trước mặt Đàm Tâm, cười cười nói, "Vậy hiện tại quan hệ của chị và anh ấy là như thế nào à?"
Đàm Tâm nhất thời không trả lời được, "Chị...."
Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Nếu như là trước kia thì chị sẽ không hề do dựngay lập tức nói chị không có thích Quý Kình Phàm, nhưng nhìn chị lúcnày, tuy chị cũng chưa nói lên điều gì nhưng chỉ dựa vào sự do dự củachị khi nói đến quan hệ giữa hai người thì……Theo em thấy, chị cũng không có chán ghét anh ấy như trong tưởng tượng của chị, ngược lại là bởi vìdần dần chị đã phát hiện ra mình thích anh ấy rồi, nhưng lại lo sợ cáicảm giác này là thật, cho nên mới cố tình trốn tránh....."
Đàm Tâm lắc đầu lia lịa, "Không, chị sẽ không bao giờ thích anh ta...."
"Chẳng lẽ trong lòng chị còn nghĩ tới Robert?" Hạ Tử Du nhỏ nhẹ từ tốn nói,"Chị Tâm à, chúng ta đều là phụ nữ, em hiểu, một trong những nguyên nhân mà nhiều năm qua chị luôn yêu Robert sâu đậm đến thế cũng bởi vì anh ấy là người đàn ông đầu tiên của chị. Hơn nữa, anh ấy cũng từng hứa hẹnvới chị.... Nếu như ngay từ đầu anh ấy nói cho chị biết sự thực người đó chính là Quý Kình Phàm, vậy chị vẫn sẽ theo đuổi Robert như thế sao?"
Đàm Tâm phiền muộn bực dọc nói, "Chị không biết... Chị thật sự là không biết...."
"Chị thử suy nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian chị ở cùng với anh KìnhPhàm, thời gian mà chị nghĩ tới Robert nhiều hơn hay là nghĩ đến KìnhPhàm nhiều hơn?"
Trước câu hỏi này của Hạ Tử Du, đáy lòng Đàm Tâm ngay lập tức liền có đáp án....
Mấy ngày nay, hầu như Quý Kình Phàm đều quấn lấy mọi lúc mọi nơi theo bêncạnh cô, cô làm sao còn có thời giờ để nghĩ tới Robert nữa? Cũng ngayvào lúc này cô mới bất chợt phát hiện, hóa ra cũng đã lâu rồi mình không còn nghĩ tới Robert nữa....
Hạ Tử Du đã tìm được câu trả lời từkhuôn mặt rối rắm của Đàm Tâm, cô cười nhẹ nói, "Có lẽ người trongchuyện chín năm trước đã định sẵn với chị dây dưa cả đời chính là ngườimà hôm nay đang ở cạnh bên chị đó."
....
Cuộc thămviếng tại nhà họ Đàm cuối cùng cũng kết thúc, Quý Kình Phàm cho ngườiđưa ba mẹ mình về lại biệt thự, còn anh và Đàm Tâm quyết định ở lại nhàhọ Đàm ngủ một đêm.
Lúc này Đàm Tâm đang ở trong phòng ngủ nhàmình thì Quý Kình Phàm đi vào. Nhìn thấy Đàm Tâm nằm lỳ ở trên giườngnhư có điều suy nghĩ, Quý Kình Phàm ngồi xuống ở mép giường dịu dànghỏi, "Lúc chiều vội vã lôi kéo Tử Du ra vườn hoa gấp như vậy để bàn bạcchuyện gì hả?"
Đàm Tâm tức giận liếc xéo Quý Kình Phàm, "Ai cần anh lo!"
Quý Kình Phàm không giận cũng không bực dọc mà còn cúi người tới muốn ômcô, "Em không muốn nói thì đừng nói....Sao phải nổi giận lên thế chứ?"
Đàm Tâm đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, vươn tay đẩy anh ra, "Chuyện tối qua tôi vẫn chưa có tính với anh đâu đấy!!"
Quý Kình Phàm phì cười, "Hóa ra là tại vì chuyện tối qua à....Có phải có chỗ nào không thoải mái rồi đúng không?"
Hai gò má Đàm Tâm chợt đỏ lên, tức giận quay mặt sang hướng khác, "Tôi không thèm nói chuyện với loại người vô sỉ như anh!"
Từ sau buổi tiệc tối ngày hôm đó, tuy rằng anh được ở lại biệt thự nhưngcô bắt anh phải ngủ trên ghế sofa, tuyệt không cho anh có thêm một cơlợi nào để lợi dụng nữa....
Ai ngờ, tối hôm qua lúc cô đang tắm, anh ta lại cứ thế mà công khai lộ liễu xông vào.....
Vì thế, tại không gian nhỏ hẹp trong phòng tắm, cô ‘kêu trời trời không ư, gọi đất đất không hử’, cuối cùng ngay tại mặt bồn rửa tay của phòng tắm cô bị anh ăn sạch sành sanh.....
Vậy vẫn coi như xong đi, anh còn bế lên cô đang mệt đến mức chỉ muốn tê liệt ngã xuống bắt đầu tiếp tục lần nữa.....
Thứ người như thế hoàn toàn là hành động của cầm thú!!
Quý Kình Phàm cười rất gian trá, nhưng lại dùng giọng nhẹ nhàng truyền cảmđể dụ dỗ nói, "Bà xã à, chúng ta là vợ chồng, có làm chuyện như vậy vốncũng là điều bình thường đương nhiên mà thôi...."
Đàm Tâm tứcgiận trừng mắt liếc nhìn anh, "Ai bảo muốn làm chuyện đó với anh....Chuyện bình thường bình thường đương nhiên ư, tóm lại nếu có lần saunữa, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Quý Kình Phàmchạm khẽ lên đôi môi đang vểnh lên của Đàm Tâm, trầm giọng nói, "Anh thề nếu như có lần sau nữa, bảo đảm đảm em sẽ yêu anh nhiều hơn cho màcoi...."
"đồ đáng ghét!"
--- ------
Buổi tối.
Hạ Tử Du mới vừa tắm xong bước ra ngoài liền bị Đàm Dịch Khiêm ôm trọn vào lòng.
Hạ Tử Du vỗ lên bàn tay Đàm Dịch Khiêm, hờn dỗi nói, "Không phải anh nói là tối có nay xã giao sao?"
Đàm Dịch Khiêm vùi vào giưa cổ Hạ Tử Du hít lấy hương thơm cỏ chanh duynhất thuộc về cô, nói với cô bằng giọng vô cùng truyền cảm, "Đột nhiênkhông muốn đi xã giao nữa, chỉ muốn ở nhà với em thôi bà xã."
Thấy anh không nỡ rời xa mình như vậy, đáy lòng Hạ Tử Du vui sướng đến mứcnhư muốn nở hoa, nhưng vẫn cố làm bộ trấn định nói, "Em không cần anh ởbên cạnh cùng em đâu, dù sao công việc của anh vẫn quan trọng hơn mà."
Đàm Dịch Khiêm nghe nói vậy tròng mắt đen giảo hoạt liền nhíu lại, "Thật ư?"
"Thật.... Đương nhiên là thật rồi!"
Đàm Dịch Khiêm cũng làm bộ như muốn đứng dậy, "Vậy thôi được, thời gian vẫn còn sớm để anh bảo thư ký hẹn khách hàng ra lại lần nữa vậy."
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm đứng dậy thực sự muốn đi, cô lập tức liền đưa tay ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, luyến tiếc nói, "Lòng dạ anh sao lạihẹp hòi đến thế chứ, em chỉ đùa với anh một chút thôi mà....."
Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của vợ yêu,"Nói vậy còn nghe được đó.... Mấy ngày nay cũng tương đối bận nên thường về nhà muộn. Bà xã, đợi anh giải quyết xong hết số việc trong tay rồianh sẽ ở nhà với em nhiều hơn."
Hạ Tử Du áp vào lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, thỏ thẻ nói, "Thật ra thì, chỉ cần mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy anh là em cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi." Huống chi,hiện tại anh đã làm quá tốt rồi, không có đi công tác cũng cố gắng giảmbớt thời gian làm thêm giờ. Thời gian này công việc bận rộn cũng là bởivì khoảng thời gian trước cùng với cô đi thành phố Y nên đã làm chậm trễ một số việc.
Đàm Dịch Khiêm hôn một cái lên trán vợ yêu, "Thật may mắn là đời này đã không để cho em chạy thoát khỏi vòng tay của anh...."
Hạ Tử Du nghe thế lòng vui như nở hoa nói, "Anh nói chuyện thật sến quá...."
"Bà xã nè, sắp tới con cũng gần đến thời kì cai sữa rồi, nếu như em ở nhàthấy nhàm chán vậy thì đến công ty làm việc cùng với anh đi."
HạTử Du lắc lắc đầu nói, "Đợi em cai sữa được cho con đi rồi hẵng nói....Hơn nữa, hiện nay em cũng không thấy có gì mà buồn chán cả, trong nhàchúng ta có rất nhiều chuyện thú vị lắm đấy!"
"Vậy sao?" Đàm Dịch Khiêm nhíu mày tò mò hỏi, "Có chuyện thú vị gì?"
"Chính là chuyện của chị Tâm và anh Kình Phàm đó.... Tối nay anh không có vềdùng cơm tối nên anh không biết, chị Tâm và anh Kình Phàm vừa về đến nhà ngày hôm nay này, vào lúc này có thể hai người ở trong phòng nghỉ ngơiđó!"
"Nhìn cái dáng vẻ em vui chừng này, xem ra tình cảm của hai người đó đã tiến triển rất thuận lợi rồi!"
"Dạ phải, quan hệ của hai người đã không còn gượng gạo nữa rồi, hôm nay chị Tâm còn hỏi em chuyện mang thai.... Chỉ là, dường như là chị Tâm cònchưa thể xác định được mình có phải đã thích anh Kình Phàm rồi haykhông, em cũng chưa nghĩ ra được cách gì hay để giúp cho hai người họ!"
Đàm Dịch Khiêm không đồng ý nói, "Chỉ vì cái vấn đề này mà buồn phiền?"
"Đúng vậy á.....Em thật sự rất mong muốn hai người họ có thể được đến vớinhau lâu rồi, cho nên cứ khổ sở suy nghĩ mãi, đột nhiên em nghĩ đến cáicách mà trước kia Robert đã dùng nó giúp chúng ta quay lại với nhau ấy..." Sở dĩ cô biết được chuyện này là sau khi kết hôn với anh rồi cô mớitừ từ moi ra được từ miệng anh, nếu không thì cho tới nay cô vẫn còn bịlừa chẳng hay biết gì đâu!
Tròng mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm lóe lên sự ranh mãnh, "Em là đồ yêu tinh, cái cách cũ mèm đó mà em cũng nhớ ra được...."
Hạ Tử Du đắc ý nói, "Nhắc tới mới nói, trong mấy người đàn ông các anh đó, chỉ có Robert mới là người biết quan tâm người khác nhất mà thôi...."Nghĩ đến tấm lòng tốt đó của Robert, mãi đến nay Hạ Tử Du vẫn còn cảmthấy cảm kích.
Đàm Dịch Khiêm nổi máu ghen gằn giọng nói, "Anh không cho phép em tâng bốc người đàn ông khác...."
Hạ Tử Du sửng sốt, "Ơ...." Tại sao hễ mỗi lần nhắc tới Robert là anh nổi cơn ghen khủng bố như vậy?
Nhoài người về phía cô, Đàm Dịch Khiêm như dã thú gầm giọng nói, "Bà xã, em chỉ có thể là của một mình anh mà thôi...."
....
Hạ Tử Du chiếu theo cách mà Robert đã từng sử dụng thông đồng với Quý Kình Phàm diễn một màn....
Thế là.....
Vào sáng hôm sau, Đàm Tâm cũng thức dậy như mọi ngày.....
Không có nhìn thấy Quý Kình Phàm ở trong phòng, Đàm Tâm cũng không suy nghĩgì nhiều, sau khi làm vệ sinh rửa mặt rồi đi đến phòng ăn dùng bữa ănsáng.
Người một nhà cũng đang ngồi vây quanh ở cạnh bàn ăn, đúng lúc này Liễu Nhiên lên tiếng hỏi, "Cô ơi, dượng đâu rồi?"
Thực sự Đàm Tâm cũng không biết Quý Kình Phàm đã đi đâu, vì thế thuận miệngđáp, "Dượng con....Có thể là dượng con đã đi ra ngoài rồi!"
Hạ Tử Du thầm cười trộm trong lòng, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.
Quả nhiên, sắp tới 11 giờ trưa, thế nhưng Đàm Tâm vẫn không thấy bóng dángcủa Quý Kình Phàm đâu cả, cô không kiềm được nữa liên tục ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường.
Hạ Tử Du nhìn thấy thế ở đáy lòng thìmừng thầm nhưng lại ra vẻ quan tâm hỏi, "Chị Tâm, sao chị cứ nhìn đồnghồ hoài thế, có chuyện gì sao?"
Sợ mất thể diện Đàm Tâm ngay lập tức lắc đầu, "Không có gì, chị thấy đói bụng thôi...."
Hạ Tử Du ăn ý nói, "Vậy để em đi nói với người làm hôm nay chúng ta dùng cơm trưa sớm một chút...."
Hạ Tử Du đứng dậy đi về hướng phòng bếp, Đàm Tâm lại lần nữa ngước mắt liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.
Tên đàn ông này, mới sáng sớm đã đi đâu vậy chứ?
Thường ngày nếu có đi đâu anh ta cũng sẽ nói với mình một tiếng, hơn nữa cònlúc nào cũng bám dính mình muốn đuổi đi cũng đuổi không đi mà....
Sau đó Hạ Tử Du quay trở lại, cố ra vẻ than vãn nói, "Thế này thì hôm naykhông thể ăn cơm sớm được rồi, hôm nay dì Trần đi chợ về muộnrồi....Nghe nói là ở đường XX vừa sáng nay đã xảy ra tai nạn giao thông, hiện vẫn còn đang làm cản trở giao thông dữ lắm, có lẽ dì Trần sẽ vềnhà rất trễ rồi đây...."
"Đường XX?" Đàm Tâm hoảng hốt ngước nhìn Hạ Tử Du, "Đường XX em nói có phải là ở đối diện với cái cửa hàng bánhngọt có tên là Gia Song không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ phải....Chị cũng biết con đường ấy nữa à?"
Biết cô rất thích ăn bánh ngọt của cửa tiệm đó, mấy hôm nay hầu như sáng nào anh cũng đi đến đó mua về cho cô, bởi vì mua bánh ở cửa tiệm đó phảixếp hàng chờ rất lâu cho nên nếu đi sớm thì không cần phải đợi nhiềungười.... "Trời ơi...." Đàm Tâm đột nhiên khẩn trương đứng bật dậy, níulấy áo Hạ Tử Du hỏi, "Dì Trần có kể là ai bị tai nạn hay không?"
Hạ Tử Du trả lời, "Dì Trần sao có thể biết được ạ, dì cũng chỉ nghe lạiđược từ người tài xế taxi kể lại thôi, hình như là một người đàn ông lái chiếc xe kiểu thể thao màu vàng á, mà cũng còn rất trẻ...."
Xe thể thao màu vàng?
Cô nhớ được Quý Kình Phàm cũng có một chiếc xe thể thao màu vàng, bởi vì màu này rất bắt mắt nên lúc đó cô liền nhớ rất rõ.
Rốt cuộc Đàm Tâm cũng không thể tiếp tục tỉnh táo được nữa, cô lấy điệnthoại di động ra muốn gọi cho Quý Kình Phàm, thì chợt phát hiện ra chiếc điện thoại di động tối hôm qua đã xạc pin rất đầy rồi thế nhưng lúc này lại mảy may không có tín hiệu gì.....
Đàm Tâm đành phải bước tới dùng điện thoại nhà bấm lưu loát chuỗi số điện thoại của Quý Kình Phàm. Nếu như không có lần bấm vào số của anh dễ dàng này, cô thật không nghĩ tới mình lại có thể nhớ rõ số điện thoại di động của anh rõ ràng rànhmạch như thế.....
‘Xin lỗi, số máy của quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.....’
Sắc mặt của Đàm Tâm lập tức tái nhợt, cô vội vàng hấp tấp gọi đến nhà anhđịnh gặp vợ chồng họ Quý hỏi xem anh thế nào, thế nhưng người làm bên đó lại nói hai người cũng vừa mới đi ra ngoài rồi....
Không có tintức của Quý Kình Phàm, Đàm Tâm giống như đã thực sự bị đả kích cực độ,ngay sau đó, cô điên cuồng lao ra khỏi cửa nhà họ Đàm như tên bắn.....
....
Chạy tới đường XX, Đàm Tâm quả nhiên trông thấy những mảnh vụn của chiếc xethể thao màu vàng rải rác khắp nơi ở giữa đường, nhân viên vệ sinh đang ở đó dọn dẹp....
Đàm Tâm vội vàng nhảy xuống xe, chạy như bay tới chỗ nhân viên vệ sinh.....
"Xin hỏi nơi này có phải vừa xảy ra tai nạn giao thông hay không, còn có người đàn ông rất trẻ đã bị đụng bị thương?"
Nhân viên dọn đường chỉ phụ trách dọn dẹp hiện trường, vì thế cũng khôngbiết trước đó có phải đã xảy ra tai nạn hay không vì vậy lắc lắc đầunói, "Tôi không biết, nhưng xe cũng đã vỡ tan tành thế này thì chắc chắn đây là một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng rồi."
Tai nạn rất nghiêm trọng?
Không đâu.....
"Cố có biết người đó đã được đưa đến bệnh viện nào không?"
"Tôi không biết....."
"Tôi muốn cô phải nói cho tôi biết.... Mau nói nhanh đi...."
Nhân viên dọn đường cho rằng người phụ nữ trước mắt này chắc là bị điên rồi, vì vậy mặc kệ cô không thèm để ý tới nữa.
Nước mắt từ trong hốc mắt Đàm Tâm trượt ra, cô sốt ruột tóm lấy từng ngườiqua đường hỏi thăm. Bỗng dưng, một chiếc xe thể thao màu vàng dừng lạingay sát cạnh chân cô.
Sau đó là tiếng thắng xe truyền tới.
Đàm Tâm theo phản xạ xoay người lại, trông thấy bên trong cửa kính xe chính là một khuôn mặt điển trai mà trong đầu cô đang cực kỳ lo lắng.
Quý Kình Phàm làm bộ ngạc nhiên hỏi, "Bà xã, sao em lại ở chỗ này?"
Nhìn thấy Quý Kình Phàm, nước mắt Đàm Tâm lập tức như suốt ào ạt mãnh liệt rơi xuống.....
Quý Kình Phàm liền phát hoảng vội vàng nhảy xuống xe, đỡ lấy dáng người mảnh mai của Đàm Tâm hỏi, "Bà xã, sao lại khóc?"
Đàm Tâm nhào vào lòng Quý Kình Phàm, vung tay đấm loạn xạ lên lồng ngựcanh, "Cái tên khốn kiếp nhà anh.....Sáng giờ anh đã đi đâu hả?"
Quý Kình Phàm giơ lên hộp bánh ngọt trong tay, "Hôm nay là Chủ nhật, ngườiđứng đợi xếp hàng rất nhiều, mãi tới giờ anh mới mua được!"
Haimắt đẫm nước Đàm Tâm ngước nhìn hộp bánh ngọt trong tay Quý Kình Phàm,đột nhiên vươn tay dùng sức ôm chặt lấy Quý Kình Phàm, "Anh là đồngốc....."
Rất lâu, rất lâu về sau đó, Đàm Tâm cũng giống như Hạ Tử Du, mãi đến khi tình cảm của Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đã tới thờiđiểm chín muồi, thì Đàm Tâm mới vỡ lẽ trận ‘tai nạn giao thông’ ngàyhôm đó hóa ra không phải là trùng hợp....
--- ------ ---
Tại Male, một năm rưỡi sau….
Hai người đàn ông điển trai đến mức có thể khiến cho nhiều người đẹp mặcbikini tại bãi biển phải thầm thốt lên xuýt xoa khen ngợi, giờ phút nàyđang mang kính đen ung dung nhàn hạ ngồi dưới tàn dù che nắng uống nướcdừa.
Xa xa, có hai người phụ nữ bị hai ông chồng mình kiên quyếtbắt mặc bikini như đồ ngủ đang mỗi người dẫn theo một đứa bé trai đãbiết đi chập chững đùa giỡn trên bờ cát, còn một cô gái nhỏ trắng trẻoxinh xắn thì đang nhu mì ngồi bên cạnh đám thành cát, có vẻ cũng cực kỳcao hứng với món đồ chơi này.
Lúc này, có một người đàn ông ôntồn nho nhã xách theo một giỏ thức ăn dành cho những cuộc đi dã ngoại,trên tay còn bế theo một bé con miệng đang ngậm núm vú cao su tới chỗhai người đàn ông nọ.
"Tôi nói hai người nha, mấy người rốt cuộccó chút đạo đức công cộng nào hay không đây? Dẫn theo cả nhà con cái tới chỗ tôi ăn không ở không còn chưa tính, bây giờ lại còn coi tôi là bảomẫu cho mấy người nữa, có thật không vậy?"
Không sai, người vừalên tiếng chính là Robert, mà giờ khắc này ung dung điềm tĩnh ngồi dướidù che nắng mà uống nước dừa chính là tổng giám đốc Đàm đại nhân và nhàngoại giao cao cấp Quý đại nhân.
Hai mắt dưới tròng kình mát củaĐàm Dịch Khiêm lập tức xẹt qua gương mặt của Robert, sau đó đứng thẳngngười dậy nhận lấy túi đồ ăn trong tay Robert, bắt đầu bỏ đi thẳng vềhướng vợ yêu đang cùng đám con chơi đùa, "Bà xã, trái cây em muốn ăn córồi đây...."
Quý Kình Phàm thì bế lại cô con gái vừa mới trònmột tuổi khỏi lòng Robert, yêu thương hôn một cái lên gương mặt non nớtcủa con gái, bế lại con gái rồi đi về hướng vợ yêu của mình cũng chínhlà Đàm Tâm.
Còn lại một mình Robert anh liền ngồi xuống tán dùche nắng, ánh mắt ở sau lớp kính râm vô cùng dịu dàng lẳng lặng nhìn vềmột nơi ở phía trước.
Đúng vậy, nửa năm trước sau khi tình trạngsức khỏe của ba anh có chuyển biến tốt, anh lại lần nữa quay trở lạiMale tiếp tục kinh doanh việc làm ăn khách sạn của mình....
Anhđã hứa với ba mình chắc chắn có ngày anh sẽ tiếp nhận sự nghiệp của giatộc ở Riyadh, nhưng điều kiện đầu tiên để anh đồng ý là trước hết phảixóa bỏ hôn ước với người phụ nữ mà anh đang đính hôn hiện tại.....
....
Cắn một miếng xoài giòn tan vào trong miệng, Liễu Nhiên ngước đầu lên nhìnmẹ mình nói, "Mẹ, nãy giờ ba nuôi vẫn luôn nhìn mẹ kìa!"
Hạ Tử Du ngồi xổm người xuống, lấy tay lau đi vài hạt cát nhỏ nơi khóe miệng cho Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Ba nuôi con là đang nhìn con đấy, con xemcon nè, chơi đến mặt mũi lem luốc y hệt như con mèo nhỏ luôn rồi, saokhông chịu rửa mặt...."
Liễu Nhiên đưa miếng xoài trong tay tớigần miệng mẹ cô bé nói, "Mẹ, xoài ba mang tới rất ngọt á, mẹ có muốn ănthử một miếng hay không?"
"Được...."
Liễu Nhiên có sởthích ăn xoài là được truyền từ Hạ Tử Du, Hạ Tử Du đang muốn há miệngcắn một cái món trái cây mà mình yêu thích, nhưng bất ngờ đột nhiên côlại vì mùi của trái xoài này mà cảm thấy buồn nôn.
"Ọe...."
Đàm Dịch Khiêm đang trải rộng mấy tấm vải lót để dọn thức ăn ra cho hai mẹcon bỗng nhìn thấy thấy vợ yêu nôn ói kịch liệt, anh quẳng lại mấy thứtrong tay ngay lập tức khẩn trương bước tới ôm lấy vợ yêu hỏi, "Bà xã,em sao vậy?"
Hạ Tử Du bịt miệng lại, yếu ớt tựa vào người Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, em thấy rất khó chịu, rất là muốn ói....."
Đàm Tâm bế theo con gái đi đến gần hỏi, "Tử Du, có phải em bị cảm nắng rồi hay không?"
Chẳng biết Robert từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Hạ Tử Du, anh đưa tay lên sờtrán Hạ Tử Du, rồi sau đó nhíu mày nói, "Không giống như bị cảm nắnglắm...."
Đàm Tâm cũng không suy nghĩ thuận miệng hỏi, "Tử Du, mấy hôm trước em nói với chị kinh nguyệt tháng này của em chưa thấy tới,ối.....Đừng nói là em đã mang thai nữa rồi chứ?"
"Hả?"
Trong cùng một lúc, Robert và Quý Kình Phàm mỗi người đấm một cái vào ngườiĐàm Dịch Khiêm, hai người còn ăn ý nói chúc mừng, "Chúc mừng cậu, Đàmđại lợn giống....."
(HẾT TRỌN BỘ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.