Hai người đàn ông nào đó làm gì có gan giận hai người phụ nữ của mình đếnsáng cơ chứ, vì vậy trời vừa mới hừng sáng, hai người đàn ông này quyếtđịnh quẳng sĩ diện quay trở về phòng.... Điều đáng tiếc đó chính là, cả hai cái cửa phòng đều đóng chặt, hai người đàn ông đều vấp phải trắc trở. Kết quả cuối cùng, hai người đàn ông này không thể làm gì khác hơn đànhngồi trên sofa dưới tầng một chán nản xem tin tức buổi sáng. Thời gian từ từ trôi qua, rốt cuộc cũng cầm cự được đến lúc ăn sáng.... Đúng là nhà họ Đàm đều coi bữa sáng là bữa ăn quan trọng, hai người phụ nữbình thường cũng sẽ tôn trọng ông bà Đàm mà đều xuống ăn sáng. Đàm Tâm đi đầu xuống phòng ăn, nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Quý Kình Phàm, đi thẳng một mạch vào phòng ăn giúp bàĐàm. Quý Kình Phàm đứng dậy từ trên ghế lại chán nản ngồi phịch xuống. Ngay sau đó chính là Hạ Tử Du đang bế Liễu Nhiên đi từ lầu hai xuống.... Tổng giám đốc Đàm từ trước đến nay đã quen thói tự cao kiêu ngạo, nhìn thấyvợ yêu trong lòng cũng có mấy phần kích động muốn lao đến ôm lấy cô,nhưng nghĩ tới tối hôm qua cô vợ nhỏ của mình không thèm cho anh một cái giải thích hợp lý, vì thế anh cứ giả vờ thong thả nhìn xem cô vợ nhỏcủa anh đang muốn giở trò gì. Nhà họ Đàm bắt đầu ngồi vào chỗ của mình trên bàn ăn.... Bà Đàm hiền từ cười hỏi, "Dịch Khiêm, Kình Phàm sao hôm nay tụi con dậy sớm thế, có chuyện gì hay sao?" Hai người phụ nữ bé nhỏ rất ăn ý đều cúi đầu dùng cơm. Quý Kình Phàm ôm lấy bả vai Đàm Tâm cười trả lời, "không có gì ạ, chẳng qua là vì hôm qua bị con mèo hoang cào một cái, hôm nay liền dậy sớm mộtchút để bắt con mèo đó lại." Ông Đàm sợ hết hồn, "Nơi này lại cómèo hoang sao, thật là thế thì sai người đi xem thế nào, nếu mà dọa mấyđứa tẻ trong nhà sợ thì cũng không hay." Quý Kình Phàm cười nói,"Không cần, ba mẹ, chỉ là một còn mèo hoang đáng yêu thôi, không có lựcsát thương gì lớn, hơn nữa sớm muộn gì con cũng sẽ tóm được thôi à." Vừa nói không quên liếc nhìn Đàm Tâm một cái. Ở dưới gầm bàn Đàm Tâp hung hăng đạp lên chân của Quý Kình Phàm một cái thật mạnh. Quý Kình Phàm bị đau không kiềm được bật lên tiếng rên..... Bà Đàm nói, "Nếu như là một con mèo đáng yêu, vậy thì chắc không phải làmèo hoang đâu, dù sao khu nhà cao cấp này không phải là khu mèo hoangcó thể chạy lung tung được.....Mẹ nghĩ chỉ có thế là mèo nhà ai đó đilạc mà thôi, để cho yên tâm lát nữa để mẹ bảo người trong nhà đi tìm xem sao." Lông mi của Quý Kình Phàm nhăn xoắn lại, đau đến đến mức không dám lên tiếng mà chỉ gật đầu. Bà Đàm quay sang nhìn Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Còn con sao cũng dậy sớm như vậy?" "Tối hôm qua ba không có ngủ chung với mẹ đó bà nội!" Liễu Nhiên đang tự mình ngoan ngoãn dùng cơm lúc này đột nhiên lên tiếng. Vợ chồng họ Đàm vừa nghe thấy lập tức ngơ ngẩn. Có người hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con biết?" "Mẹ nói với con ạ!" Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười nhẹ. Tốt lắm, con gái lại đưa ra một vấn đềhay như thế, anh chờ xem cô gái nhỏ của anh làm thế nào để trả lời chamẹ chồng. Ai ngờ, Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Dạ, cũng là tại hai đứa nhóc nhỏ đó ạ, nửa đêm hôm qua đột nhiên khóc toáng lên.... Dịch Khiêmanh ấy than phiền không ngủ được, cho nên buồn bực mới bỏ đi ra ngoàiluôn ạ." Vợ chồng họ Đàm nghe thấy Đàm Dịch Khiêm như thế, ánh mắt trách cứ liền ngay lập tực bắn về phía Đàm Dịch Khiêm. Đáng thương cho Đàm Dịch Khiêm khóe miệng đang nhếch môi cười biến thành cứng nhắc. Giọng nói của ông Đàm vang lên, "Dịch Khiêm, con bây giờ đã là cha của ba đứa con rồi, đối xử với con cái không thể hàm hồ như thế được...." "Phải đó, con nít còn nhỏ khóc đêm cũng là chuyện bình thương mà, đợi qua một thời gian nữa thì sẽ tốt hơn thôi..... Nếu như con thật sự không chịunổi mấy đứa nhỏ khóc lóc như vậy thì sau này để mấy đứa sang ngủ với bamẹ." Hạ Tử Du lập tức trả lời ngay, "Mẹ, không cần đâu ạ, có conchăm sóc chúng rồi....Chỉ có tối hôm qua là hai đứa nó khóc hơi lâu mộtchút thôi, không liên quan đến Dịch Khiêm đâu ạ....." Vợ chồnghọ Đàm nghe thấy Hạ Tử Du nói như thế liền cảm thấy Hạ Tử Du đúng là một đứa con dâu tốt, ngẫm nghĩ lại, cái tính tự phụ kêu ngạo của con traimình đâu có mấy ai chịu được chứ? Hạ Tử Du vừa dứt lời, Đàm DịchKhiêm liền đặt bộ đồ ăn trong tay xuống bàn cái ‘bộp’, cầm cặp tài liệulên lạnh lùng nghiêm túc đứng dậy, "Con đến công ty!" Bà Đàm nói, "Ông nhìn xem, nói tới nó là nó nổi giận lên vậy đó.... Tiểu Du à connên rộng lượng tha thứ cho cái tình này của nó." Hạ Tử Du mím môi cười không nói lời nào. Liễu Nhiên gọi với theo cái bóng đang xa dần của ba mình hỏi, "Ba, hôm naylà chủ nhật, mẹ nói muốn đưa Ngôn Ngôn sang nhà bà ngoại chơi, ba khôngđi với con ạ?" "Không đi!!" Lạnh lùng ném lại hai chữ, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm cũng biến mất ở cửa chính biệt thự. --- ------- Hạ Tử Du dắt theo Liễu Nhiên đang vui vẻ đi vào vườn hoa của biệt thự nhà bà Hạ. Liễu Nhiên hỏi, "Mẹ, mới nãy có phải là ba giận mẹ hay không?" "Ba con vẫn hay tức giận thế, kệ ba con đi." "Ồh." Dì Lưu vẫn là người ra đón như trước. "Bà chủ, cô chủ đến rồi...." Bà Hạ tươi cười hớn hở đi ra cửa đón cháu ngoại và con gái. Ba bà cháu và hai mẹ con cứ thế mà thân mật nói chuyện.... .... Lại nói về phần tổng giám đốc Đàm, toàn thể nhân viên trên dưới của Đàm thị ai nấy cũng đều cảm thấy nhiệt độ của bầu không khí hôm nay như bị hạxuống dưới 0 độ vậy. Đầu tiên là tổng giám đốc vừa bước vào công ty đã gọi toàn bộ trợ lý thư ký tất cả đi vào phòng làm việc.... Tiếp đó thư ký và trợ lý bị mắng đến mức thối đầu lủi đi ra ngoài. Tiếp đó nữa chính là lúc đi họp toàn bộ các quản lý đều cảm thấy tổng giámđốc giờ như một con sư tử đang nổi giận khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ,không ai dám để mình phạm một chút sai lầm nào. Cuối cùng toàn bộ công ty kết luận lại, tổng giám đốc hôm nay tâm tình không tốt, mọi chuyện đều không thành! .... Bạn tổng giám đốc Đàm nào đấy mặc dù nổi bão ở công ty, nhưng vào buổitrưa lúc tan làm liền tự mình lái xe đến nhà mẹ vợ.... Dĩ nhiên là đếnchuẩn bị dỗ dành vợ yêu về nhà. Anh đến nhà mẹ vợ mới biết, vợ yêu đã đưa cả mẹ vợ trở về nhà họ Đàm..... Vì thế tổng giám đốc Đàm lại lái xe về nhà, vốn nghĩ nhân lúc mẹ vợ có ởđó thì sẽ dễ dàng hàn gắn lại quan hệ với vợ yêu, ai ngờ lúc về đến nhàcả ba mẹ con bà cháu đang ngủ cùng trên một cái giường.... Bạn tổng giám đốc Đàm nào đó buồn bực quá đỗi đành phải lái xe quay về lại công ty. Buổi chiều tan làm về nhà, anh vốn định về sớm một chút để làm hòa với vợyêu, kết quả về đến nhà, người giúp việc nói cho anh biết cô chủ đã đưacả cô Ngôn Tư và bà Hạ đến công viên chơi rồi. Buổi tối vợ yêu về phòng, còn chưa nói được câu nào với vợ thì vợ yêu đã bị hai cái đứaxấu xa kia gào lên không đúng lúc cướp đi mất. Hôm sau bạn tổnggiám đốc Đàm tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, tìm người hỏi, cô chủlại đi tản bộ với bà Hạ rồi. Tổng giám đốc Đàm gọi điện cho vợ yêu, lạiphát hiện vợ yêu không mang theo điện thoại, xác minh là có vệ sĩ đitheo rồi, sẽ không có nguy hiểm gì, bạn Đàm chẳng thể làm gì ngoài việcđành ấm ức ngồi ăn sáng một mình. Buổi trưa xử lý xong công việc ở công ty, nhớ tới tròn một ngày rồi không nói được câu nào với vợ yêu,vì vậy gọi điện thoại cho vợ yêu. Máy của vợ lại không ngừng báo máybận, bạn tổng giám đốc Đàm lập tức liền cảm thấy khó chịu, ngay lập tứcliền lái xe về nhà. Cuối cùng thì lần này cũng thấy vợ yêu đang nằm lười biếng trên ghế sofa gọi điện thoại.... Tổng giám đốc Đàm sải bước đi về phía vợ yêu. Vợ yêu chỉ chỉ vào điện thoại, rồi chỉ chỉ vào hai đứa bé xấu xa đang ngủ ngon lành trong nôi, ý bảo anh đi bước nhỏ tiếng thôi. Tổng giám đốc Đàm giám đốc không thể không bước nhẹ nhàng hơn, nhưng mặt mũi thì đã tái mét xanh lè. "Được rồi, Robert....Lúc nào rãnh rỗi chúng ta hãy nói tiếp nhé, dạ, bye bye." Cho đến khi vợ yêu dập máy Đàm Dịch khiêm mới biết được cô đang nói chuyện với tình địch của mình. Nghĩ đến chuyện từ lúc anh bắt đầu gọi điện cho đến lúc anh về đến nhà, coinhư không tính đến chuyện Tử Du đã nói chuyện với Robert một lúc lâutrước đó, cơn ghen tức và lòng dạ nhỏ mọn của bạn Đàm lại kéo đến, anhlạnh lùng xắn tay áo lên, dĩ nhiên là chuẩn bị cho việc một lát nữa sẽđánh cho cái mông của cô nở hoa một trận. Nào có thể đoán được, lúc này, bà Đàm lại gõ cửa.... Hạ Tử Du vừa định nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm nhưng khi nhìn thấy bà Đàm liền lập tức quên luôn ông chồng mình đang ngồi đấy, cười tươi đón mẹchồng, "Mẹ....." Bà Đàm rất biết ý, "Dịch Khiêm cũng ở đây à,vậy mẹ không làm phiền hai đứa tụi con nữa, mẹ đi tìm bà thông gia nóichuyện một chút." Hạ Tử Du lập tức kéo tay bà Đàm, "Mẹ đi tìm mẹ con ạ, cũng đúng lúc con muốn đi tìm mẹ con có việc, con đưa mẹ đi!" Bà Đàm nhìn Dịch Khiêm đang đứng sững như trời trồng trong phòng liền cười nói, "Hiếm khi buổi trưa Dịch Khiêm về nhà, con cứ ở đây với nó đi, mẹmuốn tìm bà thông gia nói chút chuyện riêng." "Vậy được ạ!" Bà Đàm đi ra cũng không quên đóng lại cửa phòng dùm hai người. Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Tử Du đang đứng trước cửa, trầm giọng nói, "Lại đây!" Hạ Tử Du bước từ từ rề rề từng bước đi về phía Đàm Dịch Khiêm, yếu ớt gọi, "Ông xã...." Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ muốn đánh cho cái mông nhỏ của cô nở hoa thì mớithôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì không nhịn được yêu thương, giọng nói bỗng chuyển sang dịu dàng, "Nói, hai ngày naygiận dỗi gì với anh?" "Em có dỗi gì đâu...." "Em còn dámnói!!" Nếu như ban ngày không để ý tới anh, buối tối không để cho anhôm mà còn bảo là không dỗi, thế thì bọn họ làm vợ chồng thế này chẳngphải là vợ chồng nữa rồi. Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Ai bảo anh vui vẻ sung sướng đến thế khi mà Robert vừa rời đi chứ....Sau này cũng rấtkhó có cơ hội anh ấy sẽ quay lại Los Angeles được nữa, anh lại còn không tiễn anh ấy....." Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Em làm mình làm mẫy với anh là vì cậu ta?" Hạ Tử Du im lặng. "Lúc nãy còn dám nói chuyện với cậu ta lâu như thế?" "Lâu gì chứ, mới chỉ có nửa tiếng thôi mà.....Trong nửa tiếng đó, em chỉhỏi anh ấy tình hình của bác trai và bác gái như thế nào, anh không quan tâm đến người anh em này, ít nhất thì em cũng phải quan tâm hộ anhchứ!" Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Nói vậy là em đang thay anh duy trì tình bạn à?" Hạ Tử Du cười gượng nói, "Cũng là duy trì tình bạn của em và anh ấy mà." Đàm Dịch Khiêm nổi sùng lên, "Hạ Tử Du, anh đã nói với em thế nào? Anh không cho phép nói chuyện với cậu ta quá mười phút mà." Hạ Tử Du giơ tay ra chủ động ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nở một nụ cười thật tươi nói, "Đừng giận em mà...." Đàm Dịch Khiêm đâu có đơn giản chỉ có một cái ôm của Hạ Tử Du là có thể dỗ được. Lúc này Hạ Tử Du lại chủ động hôn Đàm Dịch Khiêm.... Một làn hương xộc vào mũi, Đàm Dịch Khiêm vừa nghe thấy tinh thần liền trởnên phấn chấn, "Bà.... Bà xã....." Anh cảm thấy không thể tin nổi. Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, nhìn tới giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Dịch Khiêm. Giây tiếp theo, Đàm Dịch Khiêm cúi người nhấc bổng Hạ Tử Du lên..... Chết tiệt thật, thế mà cô lại còn biết dùng chiêu xịt mùi nươc hoa này!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]