Không có vợ yêu bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm thật sự là không ngồi yên ở phòng khách, chỉ được mấy phút liền bỏ đi lên lần.
Bên trong phòng ngủ của bọn trẻ, Hạ Tử Du đang bế Vivi cho bú.
Đàm Dịch Khiêm bước đi về phía cô.
Hạ Tử Du nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng biết ngay là Đàm Dịch Khiêm, cô không ngẩng đầu lên mà lại làm một động tác khẽ suỵt.
ĐàmDịch Khiêm nhón nhẹ chân đi tới gần Hạ Tử Du, thế nhưng Hạ Tử Du lúc này chỉ lo say sưa mà nhìn đứa con nhỏ đang bú trong lòng mình, không hề có ý định ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần nào.
Đàm DịchKhiêm ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé mắt thì nhắm nhưng miệng lại đangkhông ngừng mút sữa ở trước ngực Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Bà xã, anhmuốn khiếu nại."
Hạ Tử Du ngạc nhiên ngước mắt, "Dạ?"
"Từ sau khi em có hai đứa nhóc này thì đã hoàn toàn gạt anh sang một bên."
"Em đâu có…."
"Em có…...Không nói đến chuyện thời gian hiện nay em dành cho con còn nhiều hơn cho anh, kể cả tối đến em cũng không thèm quan tâm tới cảm nhận của anh mà cứ như thường lệ đúng giờ là ngồi ở bên cạnh cái nôi mà nhìn bọn chúng suốt cả đêm."
Hạ Tử Du nhay mắt với Đàm Dịch Khiêm, "Anh không thấy rằng con chúng mình rất đáng yêu hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm tỏ thái độ chán ghét, "Chẳng thấy đáng yêu chút nào cả."
Hạ Tử Du nổi giận nói, "Nè, đây là con của chúng ta đó, sao anh có thế nói chúng nó không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488668/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.