Ngày cử hành tang lễ cho chị Dư là một ngày đặc biệt âm u, bầu trời hôm ấynhư sắp đổ xuống trận mưa to, còn kèm theo những cơn gió lạnh lẽo.....
Bởi vì người thân thiết nhất trên thế giới này với chị Dư chỉ có người củanhà họ Đàm, cho nên, ngoại trừ người điều khiển chương trình chủ trìtang lễ cùng những người cộng sự trước đây từng làm việc chung với chịvà Cảnh Nghiêu ra, lúc này đứng trước mộ chị Dư cũng chỉ có người nhà họ Đàm.
Tất cả đều mặc lễ phục màu đen tuyền nặng nề u ám….
Lúc bà Đàm nhìn thấy vẻ mặt trong tấm hình trên bia mộ của chị Dư vẫn ẩnchứa đầy sự đau đớn không nguôi, thì bà đã nghẹn ngào bật khóc mấy lầnkhông thể khống chế được tâm tình....
Đàm Dịch Khiêm đeo kínhđen, vẫn nhìn chăm chăm vào bia mộ, không ai có thế nhìn thấy cảm xúctrong đôi mắt dưới cặp kính đen ấy.
Hạ Tử Du đứng bên cạnh ĐàmDịch Khiêm, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào nụ cười sáng lạn của chị Dưtrên bia mộ, trong lòng tràn ngập cảm giác tự trách và đau lòng vì cáichết của chị Dư.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trong chuyện chị Dư lầnnày, mặc kệ nhìn vào từ khía cạnh đi nữa thì cô vẫn mãi là hung thủ gián tiếp gây nên cái chết cho chị Dư....
....
Lúc sắc trờitối sầm vì mây đen đã bao phủ cả bầu trời, bà Đàm quan tâm nói, "DịchKhiêm, trời sắp mưa rồi, con đưa Tiểu Du về trước đi, mẹ muốn ở đây vớiDư Mẫn thêm một lát nữa."
Hạ Tử Du lập tức đáp lại, "Mẹ à, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488651/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.