Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Hạ Tử Du định lấy điện thoại gọi cho Đàm DịchKhiêm thì mới nhớ điện thoại di động mình đã hết pin, cũng quên mất làmình vẫn đang sạc pin cho nó.
Buồn chán ngồi lì trên giường, Hạ Tử Du nhớ lại những lời vừa rồi Dịch Khiêm đã nói với cô.
‘Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của ngườikhác? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tựmình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàncủa bản thân mình hay không, có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?’
Lời của anh vang dội nhắc lại bên tai, không hiểu sao trong lòng cô trào dâng niềm chua xót.
Cô lại không biết, hóa ra ở trong lòng anh, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ không biết bận tâm đến cảm nhận của người khác....
Tâm trạng cô bây giờ rất buồn phiền lại còn cực kỳ khó chịu.
Không cách nào nằm trên giường tiếp được nữa, cô kéo tấm rèm của cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công phòng ngủ.
Vốn dĩ cô chỉ muốn đứng ngoài ban công hóng gió một lát cho suy nghĩ củamình có thể dịu lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy anh đang đứng hút thuốc trong vườn hoa dưới nhà.
Anh rất ít khi hút thuốc,bình thường chỉ khi có chuyện phiền lòng anh mới hút, mà chuyện có thểkhiến anh phiền lòng thường thì không phải là chuyện về sự nghiệp củaanh.
Theo bản năng, cô muốn quay người xuống dưới nhà tìm anh,nhưng đúng vào lúc cô quay người định đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488639/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.