Buổi tối.
Hạ Tử Du ngồi trên giường với bà Hạ.
Cô nắm lấy tay bà Hạ, dịu giọng hỏi, "Mẹ, có phải mẹ đang nghĩ tới Đường Hân đúng không?"
B Hạ im lặng.
Giọng Hạ Tử Du mang theo đau thương nói, "Con cũng thật không ngờ Đờng Hânsẽ bắt tay hợp tác với Kim Trạch Húc giết người như thế...."
Mặcdù biết tội lỗi của con gái mình không thể tha thứ được, nhưng đôi mắtcủa bà Hạ vẫn đỏ lên, "Tuy kiếp này nó đầu thai vào nhà họ Hạ chúng ta,nhưng chúng ta vẫn chưa cho nó có được cuộc sống tốt đẹp một ngày nàocả...."
Hạ Tử Du an ủi nói, "Mẹ, Đường Hân là do Đàm Dịch Khiêmtố cáo, có lẽ anh ấy có thể...." Dù thế nào đi nữa cô vẫn không muốnthấy kết cục như ngày hôm nay của Đường Hân.
Bà Hạ thở ra mộttiếng nặng nề, "Nó hại nhiều người phải chết như thế, ngay cả cha ruộtmình còn có thể....." Nói tới đây, đột nhiên bà Hạ sực nhớ tới cái gìđó, bà vội đánh trống lảng, "Kết cục mà nó gây ra đã không còn cách nàocứu chữa được nữa, Dịch Khiêm cũng không thể giúp gì được cho nó."
Thái độ bình thản lúc này khi nhắc đến Đàm Dịch Khiêm của bà Hạ khiến cho Hạ Tử Du nghi ngờ, "Mẹ, anh ấy..... Rốt cuộc thì anh ấy đã nói gì với mẹvậy?"
Bà Hạ yêu thương nhìn Hạ Tử Du, "Không có gì, nó chỉ giải thích với mẹ lúc đầu nó xa lánh con là do bất đắc dĩ...."
Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Nhưng mà cái này không thể nói rõ được là điều anh ấy chọn làm là đúng."
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488628/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.