Hạ Tử Du thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ tới người xuất hiện trước mắt mình chính là Đàm Dịch Khiêm. "Mẹ...." Liễu Nhiên đang được Đàm Dịch Khiêm ôm trong ngực vui vẻ gọi cô. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô mới nhìn thấy liễu Nhiên cười vui vẻ như thế, hồn nhiên đến vậy. Đôi con ngươi đen sáng như ánh nắng mặt trời của Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳngvào khuôn mặt hơi gầy đi của Hạ Tử Du rồi khẽ nhíu mày. Nhưng lúc này, ánh mắt Hạ Tử Du đã lướt qua Đàm Dịch Khiêm chuyển sang nhìn Liễu Nhiên rồi đưa tay ra, "Qua mẹ bế con...." Có lẽ đoán biết Đàm Dịch Khiêm sẽ chẳng muốn đi vào hoặc là cô vốn khôngcó ý định để cho anh vào phòng, cho nên lúc này Hạ Tử Du vẫn không hề mở rộng cửa mà chỉ đứng im không nhúc nhích. Liễu Nhiên được mẹ bế đi mở to đôi mắt ngây thơ đáng yêu nhìn ba mình, giống như đang muốn nhắc nhở ba mình hãy mau mau đi vào. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang né tránh của Hạ Tử Du,giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Đàm Dịch Khiêm vang lên, "Anh có thểvào không?" Hạ Tử Du quả quyết lắc đầu, "Tôi nghĩ không cầnthiết.... Cám ơn anh đã đưa Ngôn Ngôn về." Nói xong Hạ Tử Du liền ôm lấy Liễu Nhiên ra khỏi tay Đàm Dịch Khiêm. Liễu Nhiên được mẹ ôm ra khỏi lòng ba đồng thời cũng nhỏ giọng thì thầm nói với mẹ, "Mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ đó." Hạ Tử Du đương nhiên là thờ ơ không quan tâm, cô bế Liễu Nhiên đặt xuống sàn nhà sau đó đóng cửa lại. Thế nhưng, ngay khi Hạ Tử Du đóng cửa, cánh tay Đàm Dịch Khiêm đã kịp thời chặn ngang vào giữa khe hở cửa chưa kịp đóng. Hạ Tử Du muốn đóng cửa phòng lại, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại không có ý định muốn rút tay ra. Cuối cùng, cô đành mở cửa phòng ra, giương mắt lên nhìn anh giống như nhìnmột người xa lạ, lạnh nhạt nói, "Anh Đàm, chúng ta còn gì hay để nóisao?" Liễu Nhiên đúng lúc này từ sau lưng Hạ Tử Du chạy ra, cô bé chạy đến trước mặt ba mình, lôi kéo tay anh giục giã nói, "Ba, ba mauvào đi...." Hạ Tử Du lên tiếng cảnh cáo, "Ngôn Ngôn!!" Nhưng lần này Liễu Nhiên lại chẳng thèm đếm xỉa để cô, cô bé lôi kéo Đàm Dịch Khiêm đi vào trong phòng, tất nhiên, biểu hiện của Đàm Dịch Khiêm cũngthuận nước đẩy thuyền. Đến khi Hạ Tử Du xoay người lại thì Đàm Dịch Khiêm đã đi lướt qua cô đứng ở trong phòng. Liễu Nhiên rất thông minh bỏ chạy về phòng mình đóng cửa lại, nhường lại cho ba mẹ mình khoảng không gian riêng tư để nói chuyện. Cô vốnkhông muốn mình ở riêng với Đàm Dịch Khiêm một giây một phút nào cả, HạTử Du đưa tay vặn nắm cửa, sau đó bình tĩnh hất mặt sang hướng không cóĐàm Dịch Khiêm đứng, xa cách và lạnh lùng nói, "Xin lỗi, chỗ này của tôi không chào đón anh." Dường như đã rất lâu rồi anh không có nhìncô với vẻ thắm thiết và sâu sắc thế này, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn đằmthắm nhìn cô, đối mặt với sự hờ hững của cô, anh im lặng một lúc rồibỗng nhiên đi tới trước mặt cô, nắm lấy bàn tay cô đang để trên chốt vặn cửa xuống, sau đó không nói không rằng đóng sầm cửa phòng lại. Thấy anh đi đến gần, cô sửng sốt mất một giây, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại, cô mới chợt ngước lên đôi mắt khó hiểu nhìn tới anh. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, cũng khôngcó hành động gì quá đáng, nhưng giọng lại đầy cảm xúc nói, "Về nhà vớianh." Trong đáy mắt Hạ Tử Du hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chỉtrong tít tắt cô đã tỉnh táo lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, nhỏ giọngmắng, "Đồ điên." Đàm Dịch Khiêm mặc cho Hạ Tử Du xô đẩy mình,nhưng lúc Hạ Tử Du nhích ra muốn giữ khoảng cách với anh, thì cánh taycứng rắn như đúc bằng sắt của anh đã từ phía sau vươn tới ôm siết côthật chặt. Hạ Tử Du theo bản năng giãy giụa, Đàm Dịch Khiêm tốt bụng nhắc nhở cô, "Em muốn làm con chúng ta bị thương sao?" Chợt nhận ra trong bụng mình vẫn còn một sinh mệnh bé nhỏ, Hạ Tử Du thôikhông giãy giụa nữa, đổi lại dùng tay cố sức gỡ bàn tay Đàm Dịch Khiêmđang vòng ở trên eo ra, nhưng chỉ được một lúc thì phát hiện mình đanglàm một việc tốn công vô ích, cô không vui nói, "Nếu anh còn không chịubuông tôi ra, tôi thề là một chút nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Hoàn toàn không không để những lời của Hạ Tử Du vào trong tai, ngược lại Đàm Dịch Khiêm càng siết cô chặt hơn, nhưng lại rất cẩn thận tránh khônglàm tổn thương tới đứa bé trong bụng Hạ Tử Du. Có vẻ như rất mệtmỏi, Đàm Dịch Khiêm cúi đầu lên vai Hạ Tử Du, đôi môi ghé sát vào taicô, giọng khàn khàn nói, "Đã rất lâu anh không được ôm em như thế nàyrồi...." Không biết có phải là do giọng nói của Đàm Dịch Khiêmquá ấm áp từ tính cộng thêm câu nói này lại càng dễ dàng khiến cho người ta khuất phục, hoặc là do trước kia Đàm Dịch Khiêm thường hay thân mậtnói với cô như thế cho nên dễ khiến cô nhớ về quá khứ, sống mũi bỗngnhiên cay cay, hốc mắt không hiểu sao cũng nóng lên, lúc Hạ Tử Du nhậnra cho đến giây phút này mình vẫn còn quan tâm đến từng lời nói của anhđến thế, cô bắt đầu dùng hết toàn bộ sức lực để gỡ hai tay anh ra. Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, cô vốn đã chẳng có nhiều sức lực, thêm vào đó sức mạnh của nam và nữ có sự khác biệt rất lớn, mọi hành động kháng sựcủa cô đều trở thành vô ích. "Anh buông tôi ra...." ĐàmDịch Khiêm vô vàn yêu thương cúi đầu hôn lên mặt cô, trầm giọng nói, "Em hãy cho anh thời gian, bình tĩnh nghe anh giải thích thì anh sẽ thả emra." Cảm nhận được đôi môi mỏng mát lạnh của anh lướt trên da mặt mình, mặc dù sâu trong nội tâm bị kích động dâng lên ngàn dải sóng lớn, khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh khi cả hai còn mặn nồng ở bên nhau, nhưng sự rung động đó cũng trong nháy mắt đã biến mất, lưu lại trong đầu cô chỉ là những hồi ức đau khổ về sau mà cô phải gánh chịu. Hạ Tử Du căm ghét giơ tay lau đi chỗ vừa bị anh hôn, giọng điệu không có chút cảm tình nói, "Tôi không muốn nói chuyện với ngườixa lạ." Đàm Dịch Khiêm lại hôn Hạ Tử Du thêm một cái nữa. Hạ Tử Du lại giơ tay lên chùi đi một lần nữa. Đàm Dịch Khiêm không sợ phiền hà lại hôn lên gò má Hạ Tử Du lần nữa, cố ý kéo dài thời gian. Hạ Tử Du bắt đầu giãy dụa, động tác giơ tay lên chà xát da mặt mình càng mạnh hơn. Nhưng lần này, Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du ra xoay người cô lại đối mặt vớianh, chẳng thèm quan tâm đến đôi mắt đang trợn lớn của cô, siết chặt lấy eo cô, cúi đầu bá đạo chiếm lấy đôi môi cô. "Ưm...." HạTử Du dùng sức đánh đấm Đàm Dịch Khiêm, cố hết sức có thể để đẩy ngườiđàn ông ngang ngược cố chấp này ra, nhưng anh lại vững vàng siết chặt cả người cô, cho cô cựa quậy nhưng không cho cô có cơ hội lẩn tránh. Dần dần, cô cũng trở nên yên lặng, bởi vì anh đã khống chế toàn bộ hơi thở của cô.... Lúc cả người cô mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh, anh mới buông cô ra để chocô tựa vào vòm ngực rộng lớn của anh ổn định lại hô hấp. Tay anh đỡ nhẹ sống lưng mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi, "Bây giờ đã có thời gian để nghe anh giải thích chưa?" Hạ Tử Du từ từ khôi phục lại hơi thở ổn định, ngay lập tức đẩy Đàm DịchKhiêm ra, cô nhẫn nhịn cắn chặt đôi môi sưng đỏ vì bị anh hôn, sau đólấy điện thoại di động ra, vừa đề phòng nhìn anh vừa tức giận bấm sốđiện thoại. Đàm Dịch Khiêm không đến gần cô thêm một bước nàonữa, mà lại chậm rãi nói, "Trước khi em báo cảnh sát, anh chỉ mong emhãy nghe anh nói một câu...." Động tác bấm số điện thoại của Hạ Tử Du ngưng lại. Đàm Dịch Khiêm thấp giọng nói, "Anh rất quan tâm em, quan tâm tới LiễuNhiên, cũng quan tâm đến đứa con hiện nay của chúng ta.... Nếu như cóthể, anh mong em hãy trở về bên cạnh anh, em có đồng ý không?" Không có sự vô tình lạnh lẽo như lúc anh tàn nhẫn nói những lời tổn thươngcô, không có sự tàn nhẫn lúc anh ép cô bỏ đứa bé đi, cũng không có sựlạnh lùng như lúc anh đuổi tận giết tuyệt, anh trong giây phút này, ánhmắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, từng câutừng chữ anh nói ra cũng dễ dàng khiến người khác say mê, nhưng mà giâyphút này cô lại chỉ cảm thấy nó thật mỉa mai.... Thờ ơ nghênh đón ánh mắt ánh mắt đen sâu thẳm của anh, cô bật tiếng hừ nhẹ, "Tôi chưabao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói những lời này với tôi...." Cô lắc đầu, buồn cười nói, "Anh Đàm, anh đã quên hiện tại mình là người đàn ông đã cóvợ sao?" Mỗi lần nhớ tới sự phản bội của anh và Đan Nhất Thuầnkhi mà họ vẫn còn sống bên nhau, lòng cô đau đớn như bị xẻo thành từngmảnh nhỏ, riêng nỗi đau về sự thất vọng như thể bị rút mất một cái xương sườn ở vị trí cận tim cô..... Cô đã từng chấp nhất cỡ nào đểhết lòng hết dạ yêu người đàn ông trước mắt này, nhưng kết quả là, anhđể lại cho cô chỉ có muôn vàn vết thương cùng nỗi đau đớn vô tận.... Đối mặt với sự giễu cợt của cô, dường như anh đã có sự chuẩn bị tâm lý, ngữ điệu ôn hòa, thản nhiên nói, "Anh chưa bao giờ nói anh và Đan NhấtThuần kết hôn thật." Hạ Tử Du tức dữ trách mắng, "Nhưng anh và Đan Nhất Thuần phản bội tôi đó là sự thật!!" "Chuyện Đan Nhất Thuần mang thai là giả, anh chưa bao giờ chạm đến cô ta, anhlàm như vậy chỉ là vì muốn em có thể rời khỏi anh mà thôi...." Hạ Tử Du chợt ngẩn ra, lòng ngổn ngang trăm mối. Đàm Dịch Khiêm tiếp tục nói, "Tất cả những gì anh làm, cũng chỉ vì khôngmuốn để em phải gánh chịu cho bất kỳ sự thương hại nào." Lời Đàm Dịch Khiêm nói khiến Hạ Tử Du nhớ đến những lời mà Robert đã nói với cô.... Đúng vậy, Robert từng nói với cô, Đàm Dịch Khiêm vì bảo vệ cô nên mới làm tổn thương cô.... Hạ Tử Du ảm đạm nhìn Đàm Dịch Khiêm trước mặt mình, ngây ngô cười nói,"Tôi thật rất muốn hỏi anh Đàm đây, tại thời điểm tôi còn quan tâm đếnanh, thì có thứ tổn thương nào khiến tôi đau đớn hơn những tổn thương mà anh gây ra cho tôi?" Đàm Dịch Khiêm không hề tức giận mà từ tốngiải thích "Có lẽ em cho rằng anh không để em ở lại bên anh là một quyết định tàn nhẫn, nhưng nếu để cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh vẫnsẽ quyết định làm như cũ." "Tại sao?" Hạ Tử Du khó có thể chấpnhận mà bật thốt lên, "Anh nghĩ rằng lúc anh gặp nguy hiểm, tôi không có khả năng kề vai chiến đấu cùng anh sao?" Đàm Dịch Khiêm sâu sắcnói, "Chính vì anh biết em sẽ liều lĩnh ở lại bên anh, cách duy nhất màanh có thể bảo vệ em là để cho em rời khỏi anh càng xa càng tốt." Hạ Tử Du uất nghẹn chua chát nói, "Lúc đó tôi không cần anh dùng cách đóđể bảo vệ tôi, tôi vẫn có thể tự mình chăm sóc tốt cho mình, mặc dù ởlại bên cạnh anh, tôi cũng sẽ không để anh phiền lòng về tôi...." "Nhưng anh rất lo lắng cho em! Cơ hội thắng của anh cực kỳ mong manh, một khithua, anh chỉ có hai bàn tay trắng, không cách nào chăm sóc tốt cho emvà con được.... Người anh tin tưởng duy nhất trên đời này và có thể thay anh bảo vệ em chỉ có Robert, cho nên anh mới để em ở lại bên cạnh cậuấy." Đàm Dịch Khiêm nói rất qua loa sơ sài, nhưng không ai biết khi đốimặt với sự lựa chọn lúc đó anh đã phải chịu đựng áp lực và khốn khổ đếnmức nào. Hạ Tử Du hỏi, "Nếu anh đã nhường tôi lại cho Robert, tại sao còn phải tới tìm tôi?" Đàm Dịch Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt hết sức chân thành, "Anh rất muốn em về lại bên cạnh anh." Hạ Tử Du lại giễu cợt hỏi, "Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới cũng vì như thế mà tôi sẽ yêu Robert?" Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Em không thể nào yêu cậu ta được." Hạ Tử Du phản bác, "Dựa vào gì mà anh có thể khẳng định như thế? Khôngphải anh đã dùng bằng mọi cách để tác hợp cho hai chúng tôi sao?" Đàm Dịch Khiêm thu lại sự sắc bén cơ trí, từ tốn nói, “Bởi vì em đã đến Los Angeles." Nghe lời nói đầy vẻ tự tin đó của anh, Hạ Tử Du cười nhạo nói, "Chẳng lẽluật sư của anh chưa nói cho anh biết là tôi liên thủ với Kim Trạch Húccho nên mới đòi anh phần tài sản ly hôn sao?" Đàm Dịch Khiêm khẽnhướng mắt, "Em hợp tác với Kim Trạch Húc thật ra đó chỉ là vì em muốntìm cơ hội để tiếp cận Kim Trạch Húc...." Tim Hạ Tử Du bỗng đập mạnh và loạn nhịp, cô chợt ngước mắt nhìn anh. Anh biết, hóa ra là anh biết.... Đúng vậy, cô hợp tác với Kim Trạch Húc chỉ vì mục đích tiếp cận hắn ta....Cô thật ngốc, cô tới Los Angeles, lại ngây thơ nghĩ rằng mình có thểtiếp cận Kim Trạch Húc, sau đó lấy lại phần văn kiện kia. Cô biết con người Kim Trạch Húc rất gian xảo, nếu như cô tiếp cận hắn quá rõràng, Kim Trạch Húc nhất định sẽ hoài nghi, cho nên việc mà cô có thểlàm đó là dùng trạng thái tự nhiên nhất đến hợp tác với Kim Trạch Húc,chỉ cần có được sự tin tưởng của Kim Trạc Húc là cô sẽ có cơ hội lấy lại phần tài liệu đó.... Cô biết nếu muốn chiếm được sự tin tưởngcủa Kim Trạch Húc thì cô cần phải mất vài ngày mới có thể tiếp cận đượchắn, Đàm Dịch Khiêm không thể chờ đợi được, cho nên điều duy nhất mà côcó thể làm đó chính là giúp Đàm Dịch Khiêm nghĩ ra một cách, mặc kệthắng hay thua anh cũng sẽ được bình an vô sự.... Cô từng nghĩ,cho dù cuối cùng Đàm Dịch khiêm có bị thua đi nữa, cô đã có được sự tintưởng của Kim Trạch Húc thì tất nhiên sẽ có cơ hội tìm được bằng chứngcó thể up hiếp Đàm Dịch khiêm ở chỗ Kim Trạch Húc.... Còn mộtnguyên nhân nữa là, coi như cô không đồng ý chuyện hợp tác với Kim Trạch Húc, Kim Trạch Húc cũng sẽ nghĩ mọi cách thu mua Đàm thị, cô nghĩ, nếunhư có 15% cổ phần "Đàm thị" ở trong tay rồi, ít nhất sẽ không rơi vàotay Kim Trạch Húc, sau này có thể vẫn trả lại được cho anh.... Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới quyết định đó của mình lại phá hỏng kế hoạch của anh.... Hạ Tử Du thản nhiên trả lời, "Tôi thừa nhận, đúng là tôi muốn giúp anh,nhưng nguyên nhân tôi muốn giúp anh cũng chỉ vì tôi là người ân oán rõràng. Anh bị Kim Trạch Húc trả thù trong đó ít nhiều cũng có một phầntrách nhiệm của tôi, còn một điều nữa đó là ba anh rất yêu thương tôi,cho nên tôi quan tâm đến ba anh, không muốn để ba anh vì anh mà lolắng." Ánh mắt sâu xa khó dò của Đàm Dịch Khiêm khóa chặt trênngười Hạ Tử Du, thẳng thắn nói, "Cả anh và em đều biết đây không phải là những lời thật lòng của em." Hạ Tử Du nhíu mày nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh tự tin cho rằng tôi có thể để anh gọi thì đến đuổi thì đi sao?" Đàm Dịch Khiêm bước đến gần cô thêm một bước "Anh chỉ muốn em về với anh...." Hạ Tử Du vừa lui về phía sau, vừa lắc đầu nói, "Không đời nào...." Đàm Dịch Khiêm vẫn cất bước tiếp tục đi về phía cô, "Chúng ta có thể làm lại từ đầu...." Cả người Hạ Tử Du bị ngăn lại bởi vách tường ở phía sau, "Không thểnào...." Cô đã tự hứa với mình, sẽ không bao giờ vì anh chảy một giọtnước mắt nào nữa, sẽ không bao giờ tiếp tục ngây thơ như trong quá khứgánh chịu những đau đớn thống khổ kia một lần nữa. Đàm Dịch Khiêm vươn tay ôm lấy Hạ Tử Du, siết chặt cô vào trong ngực nói, “Amh không muốn thả em ra nữa…………” Hạ Tử Du đẩy mạnh Đàm Dịch Khiêm ra, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho người mà gần đây cô hay liên lạc nhất. Đàm Dịch Khiêm đoạt lấy điện thoại của Hạ Tử Du, liếc mắt nhìn thoáng quamàn hình điện thoại di động, anh hỏi, "Em gọi cho Robert?" "Không cần anh lo...." Hạ Tử Du giật lại di động, nhanh chân bước cách xa Đàm Dịch Khiêm. E sợ Hạ Tử Du sẽ làm ra chuyện quá khích, Đàm Dịch Khiêm không đến gần Hạ Tử Du thêm một bước nào nữa. Hạ Tử Du áp điện thoại đã được kết nối lên tai, từ đầu bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Robert, "Tử Du, Tử Du...." Một giây trước Hạ Tử Du còn ngụy trang cho mình sự kiên cường, nhưng giờphút này mọi cố gắng đó đã hoàn toàn sụp đổ, chua xót tuôn trào lênkhiến mũi cô cay cay, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nói, "Robert, anh đang ở đâu?" "Anh muốn vứt bỏ em một mình ở lại nơi này sao, emmuốn anh dẫn em về Riyadh.... Đúng.... Anh mau đến đây đi, có được haykhông? Hức hức....." Lúc Hạ Tử Du gọi điện cho Robert, Đàm DịchKhiêm liền đứng lặng tại chỗ, anh không bỏ sót mỗi một chi tiết biểu cảm dù là rất nhỏ trên mặt Hạ Tử Du. Khi cô và anh nói chuyện, mặcdù cô rất khó chịu, nhưng lại cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, khôngmuốn tỏ ra mềm yếu trước mặt anh, dù là chảy một giọt nước mắt.... Vậy mà, khi cô nói chuyện với Robert, cô lại không thể nào che giấu được tâm trạng của mình.... Cô có thể để cho Robert thấy sự ấm ức của mình, có thể ở trước mặt của Robert bật khóc thành tiếng.... Cô không cảm thấy có chút ngăn cách nào, không có phòng bị, giống như nóichuyện với một người mà cô có thể tin tưởng và dựa dẫm vào.... Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới nhận ra rằng, thì ra, sự ỷ lại và lòng tin củacô giờ đây đã trao cho người khác, không biết từ khi nào, người đó đãkhông phải là anh.... Cúp máy, Hạ Tử Du bám chặt lấy cái bàn bên cạnh, sợ hãi nhìn Đàm Dịch Khiêm. Không ai hiểu được, giờ khắc này, có một nỗi đau đớn đang hoành hành trong tim anh.... Thật ra, sau biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong hôn nhân của bọn họ, anhđã từng nghĩ, cả hai đúng là không hợp nhau.... Quả thật là không hợpnhau. Tính cách của hai người có quá nhiều điểm đối chọi nhau,nhiều lúc, cái cô cần chính là một người có tính cách gần giống cô,chẳng hạn như Robert. Đây cũng là một trong những lý do mà khi anh không thể bảo vệ được cô đã nhường lại cho Robert. Anh xác định nếu như cô thật sự có thể đến với Robert, thứ mà Robert dành cho cô tất nhiên sẽ không hề thua kém anh..... Anh đã từng nghĩ lúc bản thân bị thất bại, anh hy vọng cô có thể buông tay.... Thế nhưng, giờ phút này, nhìn thấy sự tin tưởng và ỷ lại của cô đều trao cho Robert, tim anh đau đớn như thể bị ai cấu xé.... Anh muốn có cô, phụ nữ trên cả thế giới này, người anh muốn duy nhất chỉ có mình cô. Nhưng giờ đây cô nhìn anh bằng vẻ đề phòng và lo sợ không yên, trong đáy mắt ẩn hiện đều là nỗi sợ hãi.... Từ đầu đến cuối Đàm Dịch Khiêm chỉ trầm mặt nhìn chăm chăm vào Hạ Tử Du,qua một lúc lâu anh đột nhiên thâm tình cất tiếng gọi cô, "Vợ yêu...." Lúc Hạ Tử Du nghe được tiếng gọi đó, cả người cô căng thẳng nao nao. "Em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?" Lần đầu tiêntrong đời Đàm Dịch Khiêm mất đi năng lực nhìn thấu lòng người, anh khẩncầu hỏi cô. "Đúng là tôi có yêu anh, như anh đã vứt bỏ tình yêu của tôi, vô tình như một món đồ bỏ đi...." Anh như rơi xuống vực sâu không đáy, Đàm Dịch Khiêm cảm nhận được phía dưới vực sâu ấy chính là sự rét lạnh đến thấu xương. Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng nói thêm gì nữa, đôi con ngươi đen sáng ngời như sao đêm dần dần trở nên ảm đạm, cô đơn. ‘Rầm’....Lúc này cửa phòng bị đá văng ra, Robert vọt vào trong phòng. Khi Robert vọt vào trong phòng, điều đầu tiên anh làm chính là ngóng tìmbóng dáng của Hạ Tử Du, sau khi nhìn thấy hình ảnh Hạ Tử Du dựa vào trên góc tường, anh lập tức ôm lấy Hạ Tử Du vào trong lòng, tức giận trợnmắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, “Rốt cuộc cậu đã làm gì?" Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng mỗi khi ở trước mặt người khác, lạnh nhạt hỏi, "Câu quay lại làm gì?" "Tôi...." Nhận ra mình đang ôm lấy Hạ Tử Du, Robert lập tức buông tay ra. Lúc này, Liễu Nhiên từ trong phòng chạy ra, cô bé đi tới trước mặt Hạ TửDu, vươn tay ôm chặt chân cô, nhìn cô với đôi mắt ửng đỏ, mong chờ mànhìn Hạ Tử Du, "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn ở chung với ba...." Liêu Nhiên ở trong phòng rõ ràng đã nghe được tất cả cuộc đối thoại của cả hai. Liễu Nhiên van xin nói, "Mẹ, mẹ ơi...." Lúc này Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm xuống, giọng nói dành cho Liễu Nhiên trànđầy thương yêu vẫn trước sau như một, "Liễu Nhiên, con tới đây...." Liễu Nhiên từ từ buông Hạ Tử Du ra, thân hình bé nhỏ đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm. Đàm Dịch Khiêm lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho con gái, nhẹ giọng nói, "Ba đã nói với con cái gì nhớ không?" Liễu Nhiên tựa trên vai Đàm Dịch Khiêm, lập tức nín khóc gật gật đầu. Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Liễu Nhiên vào lòng, bình tĩnh nhìn về phía Hạ TửDu, "Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng anh mong em chuyển đếnngôi biệt thự trước kia của chúng ta ở một tháng.... Em yên tâm, anh sẽkhông ở lại biệt thự đó, một tháng sau, cho dù em có quyết định như thếnào, anh cũng sẽ không ngăn cản em." 39 thành viên đã gởi lời cảm ơn TieuKhang về bài viết trên: Elly_Nguyen, Ks2H_2522, Mỏ Nhọn, Pe Pham, SakuraMiku, Vy Anh_UK, Yến My, belli, bomsi, conluanho, desles, futhuybilangquen, greatg0at93, hiensd_tb94, hongkimta, jreya, khi_con_kieu_ki, khuongcoi, kimngocanh, loveis_1017, lynn.smile09, mainp, meocon9xkute, meoluoi166, ngọc strawberry, nhoxxx123, p3huoucaocang, pachoc, phuong thi, su.aries, thuyngahd201, tigon67, tigon67, tigon67, tigon67, tiếu_màn_thầu, tuongvy84, tử tù vô ưu, wildwild 15.09.2013, 14:24 TieuKhang Vương Thần Mộc Hổ Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 16.09.2012, 14:43 Tuổi: 33 Re: [Hiện đại] Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút! - Quai Quai Băng (H nhẹ) - Điểm: 10 Chương224: Sự dịu dàng chỉ dành cho em Los Angeles, sở cảnh sát XX. Bên trong văn phòng của cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng Eric mỉm cười nóivới Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, việc xét xử cụ thể đối với Kim Trạch Húcsẽ được tiến hành tại Trung Quốc, ông trong vai trò là người bị hại cũng cần phải ra tòa, nhưng ông yên tâm, chúng tôi sẽ bí mật sắp xếp để ôngđi trước, để tránh cho ông không bị phóng viên quấy rầy! Về phần tập văn kiên Đường Hân gửi an toàn ở ngân hàng Thụy Sĩ, chúng tôi đã tìm thấybăng ghi âm ở trong đó, sau đó sẽ trình lên tòa án cùng phần hợp đồngchuyển nhượng cổ phần kia, tin rằng dựa vào những thứ nãy chắc chắn sẽđịnh tội Kim Trạch Húc và Đường Hân nhanh hơn." Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Được, vậy thì làm phiền cảnh sát trưởng!" Vị cảnh sát trưởng đứng lên, nịnh nọt nói, "Nào dám à, có thể làm việc cho Đàm tổng là vinh hạnh của tôi." Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy bắt tay với cảnh sát trưởng. Hai tay vị cảnh sát trưởng bắt chặt lấy tay Đàm Dịch Khiêm thể hiện rõ sựnhiệt tình, lúc Đàm Dịch Khiêm đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên vị cảnhsát trưởng lên tiếng, "À, Đàm tổng, có chuyện tôi không biết có nên làmphiền ông hay không?" Trên gương mặt nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm thoáng hiện lên ý cười, "Cảnh sát trưởng, xin cứ nói đừng ngại." Vị cảnh sát trưởng đắn đo một hồi rồi mới nói, "Là thế này, nghi phạm đồng lõa của Kim Trạch Húc còn có một người phụ nữ quốc tịch Trung Quốc tênlà Đường Hân. Bởi vì cô ta bị tình nghi có liên qua đến vụ án sát hạimột người đàn ông có quốc tịch Mỹ tên là Lorik nên tạm thời bị giữ lại ở Los Angeles để chờ thẩm vấn...... Nhưng trước khi bị đưa ra thẩm vấn cô ta nói cô ta muốn gặp ông một lần, cô ta nói ông có thể chứng minhcho cô ta sát hại Lorik là hành động tự vệ chính đáng. Bởi vì trước đâycô ta đã từng bị Lorik bắt giữ nhiều năm, cũng bị Lorik cưỡng ép huyhiếp bán dâm, buôn lậu thuốc phiện nên mới phạm tội, cô ta nói là cô tabị Lorik đuổi giết cho nên trong một lần tự vệ mới lỡ tay giết Lorik....." Đàm Dịch Khiêm gật đầu, ý bảo cảnh sát trưởng nói tiếp. "Cảnh sát chúng tôi đã điều tra và xác nhận những lời Đường Hân nói đều là sự thật, cũng điều tra được Lorik chính là một thành viên của băng đảng3K, vì thế nếu Đàm tổng chịu đứng ra làm chứng cho Đường Hân, Đường Hânmới có thể được phán là tự vệ.... Bởi có liên quan đến sự sống chết củaĐường Hân, cho nên, mặc dù biết Đường Hân cùng Kim Trạch Húc bắt taynhau bày mưu đã chọ giận Đàm tổng, tôi đã thận trọng suy nghĩ giúp cô ta hỏi ông một tiếng, ông có muốn gặp cô ta không?" Đàm Dịch Khiêm hình như rất có hứng thú, khóe miệng hơi cong lên nói, "Được." Cảnh sát trưởng nói, "Vậy được, tôi sẽ sắp xếp để cho hai người gặp nhau." .... Mười phút sau, Đường Hân hai tay bị còng được hai viên cảnh sát áp giải đưa đến phòng thẩm vấn. Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ dựa vào ghế, đôi mắt đen như mực vô cùng hứng thú mà nhìn Đường Hân. Đường Hân tuân theo sự sắp xếp của viên cảnh sát ngồi đối diện với Đàm Dịch Khiêm, sau đó chờ đợi nhìn tới Đàm Dịch Khiêm. Hai viên cảnh sát đều lui về phía sau bên cạnh, nhường lại không gian cho họ nói chuyện riêng. Đường Hân lên tiếng trước, "Dịch Khiêm, bọn họ sẽ kết án em cố ý giết người,nếu em bị định tội và đưa về Trung Quốc, rất có thể em sẽ bị phán tửhình..... Dịch Khiêm, em không muốn chết.... Em sai rồi, em không nênthông đồng với Kim Trạch Húc làm bậy, em van xin anh hãy giúp em một lần này, chỉ cần anh chịu giúp em làm chứng, bọn họ sẽ chỉ xử em là tự vệchính đáng..... Dịch Khiêm, em van xin anh hãy nể tình chúng ta trướcđây, cầu xin anh hãy cho em một con đường sống...." Đàm Dịch Khiêm chỉ mỉm cười nhìn Đường Hân, nhưng không hề lên tiếng. Tâm trạng Đường Hân bởi vì kích động nên khiến cho chiếc còng trên cổ tayphát ra âm thânh lách cách, cô khẩn cầu nhìn Đàm Dịch Khiêm, “DịchKhiêm, em biết em sai rồi.... Em xin thề, chỉ cần em được xử phòng vệchính đáng, em sẽ đàng hoàng ngồi hết mấy năm tù, sau khi em ra tù tuyệt đối em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.... Em van xinanh!" Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, "Lúc cô hợp tác với Kim Trạch Húc cũng đâu có nghĩ đến việc sẽ thả cho tôi một con đường sống...." Đường Hân vội vàng nói, "Em chỉ là nhất thời hồ đồ, em bị tức giận làm chođến mức không còn tỉnh táo nữa..... Dịch Khiêm, dù nói thế nào đi nữa, em có ngày hôm nay cũng là do bị anh ép buộc.... Anh báo cho Lorikbiết tin tức về em, làm hại Lorik đuổi giết em khắp nơi, nếu không phảilà Kim Trạch Húc cứu em thì em đã bị Lorik giết chết rồi.... Cho nên emkhông thể không giúp Kim Trạch Húc...." Đàm Dịch Khiêm vẫn bình tĩnh nhàn nhã nhìn Đường Hân, chậm rãi thong thả nói, "Vậy đó đều là lỗi của tôi?" Đường Hân dùng sức lắc đầu, vội vàng nói, "Dịch Khiêm, em không có ý đó, em...." Khuôn mặt ôn hòa không chút gợn sóng của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt bỗngchuyển sang lạnh lùng nghiêm túc, giọng nói anh còn lạnh lẽo hơn cả hầmbăng, "Tiết kiệm lại hơi sức và nước bọt của mình đi, cô nên dùng sốthời gian ngắn ngủi còn lại của mình mà suy nghĩ nên trả lời với quantòa thế nào kìa!" Đường Hân kinh ngạc trợn tròn hai mắt, "Dịch Khiêm.... Anh...." Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo liếc nhìn khuôn mặt đầy sợ hãi của Đường Hân, giọng nói cũng rét lạnh như ma quỷ vang lên từ địa ngục, "Từ lúc cô sai khiến Arsene làm hại đứa bé trong bụng Hạ Tử Du, thì cô phải nên đoán được,bất luận thắng hay bại, tôi cũng sẽ khiến cho cuộc đời của cô sống không bằng chết!!" Đáy mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm hiện lên sự lạnh lẽo hung ác khiến cho Đường Hân hoảng sợ đến rùng mình.... Nhìn thấy sự sắc bén từ trong đôi mắt hung ác nham hiểm đó của Đàm DịchKhiêm thì Đường Hân đã biết được kết cục của bản thân mình. Cô biết, cho dù cô có nói gì với Đàm Dịch Khiêm đi chăng nữa cũng đều vô ích.... Giờ đây, tinh thần của Đường Hân đã hoàn toàn suy sụp, ánh mắt cô trở nênngây dại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngơ ngẩn nhớ về quá khứ.... .... Hơn tám tháng trước, bởi vì cô lại tiếp tục chia rẽ tình cảm của Đàm DịchKhiên và Hạ Tử Du, cho nên bị anh sai người tiết lộ tung tích của cô cho Lorik.... Cô đã từng phóng hỏa suýt nữa thiêu chết Lorik, côđương nhiên biết nếu như cô bị Lorik bắt được, với tính cách của hắn ta, e rằng ngay cả chết như thế nào cô cũng không biết. Vì vậy côbắt đầu trốn đi nơi khác lánh nạn, cô cho là mình đã có thể an toàn lẩntrốn mà sinh sống ở một góc nào đó trên thế giới rồi, nào ngờ, khi Lorik biết được tung tích cô liền lập tức phát sát thủ không ngừng đuổi giếtcô, khiến cho cô mỗi ngày đều sống trong sự lo lắng bất an, cho đến mộtngày, Kim Trạch Húc đột ngột xuất hiện và nói rằng sẽ giúp cho cô. Kim Trạch Húc muốn lợi dụng mối quan hệ đã từng giao dịch ma túy giữaRoglia và Lorik mà yêu cầu Lorik bỏ qua cho cô. Thế nhưng, Lorik hận côđến thấu xương như vậy, hắn tuyên bố tuyệt sẽ không bao giờ bỏ qua chocô, Kim Trạch Húc vì bảo vệ cô, không thể không làm cho Roglia và Loriktrở mặt với nhau. Sau đó cô đã ở lại bên cạnh Kim Trạch Húc,nhưng chưa được bao lâu, Kim Trạch Húc nói với cô, anh ta không có khảnăng bảo vệ cho cô cả đời được, nếu cô muốn hoàn toàn thoát khỏi Lorik,vậy chỉ có thể làm cho Lorik biến mất khỏi cõi đời này. Cô vốnkhông có lá gan làm như thế, nhưng Kim Trạch Húc nói sẽ giúp cô giảiquyết hết mọi hậu quả chu đáo, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu mộtchút phiền toái nào, vì vậy, trong một ngôi nhà bỏ hoang, dưới sự trợgiúp của Kim Trạch Húc cô đã tự tay bắn vỡ đầu của Lorik.... Sau đó Kim Trạch Húc giữ đúng lời hứa giúp cô giải quyết hết mọi chuyện, trả lại cho cô được tự do một lần nữa. Cô vạn phần cảm kích Kim Trạch Húc, nhưng Kim Trạch Húc lại yêu cầu cô một việc, đó chính là hợp tác với anh ta đối phó Đàm Dịch Khiêm. Cótrời mới biết, khi cô bị Lorik đuổi giết cô đã căm hận Đàm Dịch Khiêmnhiều đến cỡ nào, thứ tình yêu u mê không tỉnh đó tất cả đều chuyểnthành lòng thù hận sâu đậm, vì thế cô đã đồng ý hợp tác với Kim TrạchHúc. Kế hoạch của Kim Trạch Húc là ly gián quan hệ vợ chồng củaĐàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, thời điểm đó Đàm Dịch Khiêm vì chuyện vợchồng mà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán nên đã sao lãng công việc ở Đàmthị, bảo cô đứng phía sau điều khiển Arsène lợi dụng hạng mục Vịnh ởphía Tây của tập đoàn ‘Y’ và ‘Đàm thị’ hợp tác giáng cho Đàm thị mộtchiêu trí mạng.... Cô vốn cho rằng kế hoạch này rất tốt, nhưng mà không có ai nghĩ đến, kế hoạch của Kim Trách Húc lại không được thuậnlợi như mong đợi, không biết Đàm Dịch Khiêm đã dùng cách gì có thể khiến cho Roglia quay ngược lại phản bội, cuối cùng lại thành công khởi tốKim Trạch Húc ngồi tù.... Ngay tức khắc, kế hoạch vốn đang tiếntriển tốt đẹp trong chớp nhoáng bị sự việc Kim Trạch Húc ngồi tù mà gãyngang. May mắn chính là, Kim Trạch Húc đã sớm biết con người Đàm DịchKhiêm xưa nay rất thông minh sắc bén, cho nên trước đó Kim Trạch Húccũng đã bí mật sắp xếp cho cô ở tại nơi ở của hắn, đồng thời bảo cô chỉđược liên lạc với vợ của luật sư Ellen, vì vậy nên thủ hạ của Đàm DịchKhiêm không tra ra được sự tồn tại của cô. Lúc Kim Trạch Húc đang ngồi tù, một hôm cô nhận được điện thoại của vợ Ellen gọi đến.... Nội dung trong cuộc điện thoại đó đại khái là Kim Trạch Húc ra lệnh choArsène bắt cóc ba mẹ cô, dùng để uy hiếp Hạ Tử Du mắc câu, sau đó dùngHạ Tử Du bắt Đàm Dịch Khiêm thả người.... Kim Trạch Húc sợ Arsène làm việc xúc động, cho nên ra lệnh cô âm thầm giám sát Arsène không để Arsène phạm sai lầm. Quan hệ giữa cô và ba mẹ vẫn luôn có vướng mắc, cũng biết ba mẹ vẫn mãikhông thể quên được Hạ Tử Du mà coi thường đứa con gái ruột thịt như cô, cho nên cô liền đồng ý với Kim Trạch Húc. Nhưng, kế hoạch cũng không thận lợi như đã tưởng.... Lúc Hạ Tử Du biết được ba mẹ nuôi bị bắt cóc tống tiền nhưng cũng không lập tức chạy đến để giải cứu, lúc đó biết được Đàm Dịch Khiêm đang trênđường trở về biệt thự, sợ Đàm Dịch Khiêm quay lại bên cạnh Hạ Tử Du rồibọn họ lại càng không có cơ hội để dùng Hạ Tử Du uy hiếp được nữa, vìvậy, để dẫn dụ Hạ Tử Du cắn câu, cô bất đắc dĩ ra lệnh cho Arséne nổ một phát súng bắn ba mình để cảnh cáo.... Phát súng này quả nhiênkhiến cho Hạ Tử Du bất chấp tất cả liều lĩnh chạy ra khỏi nhà họ Đàm,nhân lúc cục diện còn chưa bị Đàm Dịch Khiêm khống chế, bọn họ đã bắtđược Hạ Tử Du.... Nào ngờ được, khi bọn họ còn cho rằng kế hoạch đều rất thuận lợi thì Đàm Dịch Khiêm lại hiểu rõ bọn họ đã dùng chiêugiương Đông kích Tây, chính xác tìm được vị trí giam giữ Hạ Tử Du.... Nhưng may mắn thay, mười phút trước khi Đàm Dịch Khiêm tìm được khu nhà xưởng bỏ hoang, Ellen lại nhận được một cuộc điện thoại nặc danh.... Kẻ nặc danh này gọi điện cho Ellen đã cung cấp cho bọn họ hành tung củaĐàm Dịch Khiêm, ngay lập tức cô liền ra lệnh cho Arsène đưa Hạ Tử Du rakhỏi khu nhà xưởng đó.... Không muốn để Đàm Dịch Khiêm biết bọn họ vìnhận được tin tức mới đưa Hạ Tử Du đi, vì thế bọn họ đã nghĩ ra cách lợi dụng bà Hạ cầu xin Hạ Tử Du rời khỏi, cuối cùng đã rất dễ dàng đưa được Hạ Tử Du đi khỏi chỗ đó. Quả đúng như dự đoán, khi Đàm Dịch Khiêm chạy đến đã là vườn không nhà trống.... Sau đó thông qua tin tức người nặc danh đó cung cấp, cô mới biết Đàm Dịch Khiêm đã đến Thụy Sĩ.... Lúc cô muốn thay đổi vị trí giam giữ Hạ Tử Du, thì phát hiện Đàm Dịch Khiêm đã đến gần nơi bọn họ giấu Hạ Tử Du.... Cuối cùng, cô quyết định sai người đưa cho Arsène một loại thuốc, loại thuốc này cô lấy được từ tay thuộc hạ của Lorik, cô đã từng muốn dùng loạithuốc này độc chết Lorik, nhưng về phương diện ăn uống Lorik lại cực kỳcẩn thận cho nên cô chưa có cơ hội thực hiện được. Mặc dù biếtKim Trạch Húc đã căn dặn cô đến trăm ngàn lần dù có như thế nào cũngkhông được tổn thương đến Hạ Tử Du, nhưng cô vẫn cố tình gạt Kim TrạchHúc đưa loại thuốc đó cho Hạ Tử Du sử dụng. Sau khi Đàm Dịch Khiêm thành công cứu được Hạ Tử Du đi, cô đã chủ động đến bệnh viện Hạ Tử Du được đưa vào tìm Đàm Dịch Khiêm. Lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ở bệnh viện, cô biết kế hoạch của mình đãthành công, bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy trên gương mặt xưa nay vuibuồn không thể hiện ra của Đàm Dịch Khiêm lúc đó lại nặng nề ngưngtrọng. Đúng vậy, cô ra lệnh cho Arséne cho Hạ Tử Du uống một viên thuốc cực độc có tên là Nga Cao.... Bởi vì thông qua sự điều chỉnh, độc tố trong viên thuốc Nga Cao được hòatan trộn lẫn với một số chất độc hóa học khác, cho nên bác sĩ làm kiểmtra sức khỏe cho Hạ Tử Du, bọn họ tuyệt đối sẽ không kiểm tra ra đượcđộc tính trong viên thuốc Nga Cao, bọn họ cho rằng chỉ là trúng phảichất độc bình thường mà thôi, mà đợi đến khi bọn họ phát hiện ra thì cho dù có rửa ruột hay áp dụng hàng loạt các phương pháp giải độc cũng vẫnkhông có hiệu quả, tất cả đều đã muộn, mọi cơ quan nội tạng trong cơ thể của Hạ Tử Du đều đã bị tổn thương rất nặng, cũng có thể bị độc phát tác mà bỏ mạng.... Tuy rằng Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du vào bệnhviện lớn nhất có uy tín tại Thụy Sĩ, nhưng bệnh viện này cũng chỉ có thể kiểm tra được vẫn chỉ là Hạ Tử Du bị trúng độc, còn nếu muốn biết loạiđộc tố dẫn chết trí mạng, thì phải cần 24h giờ hoặc nhiều thời gian hơnnữa mới có thể kiểm tra ra độc tố Nga Cao đã được hòa tan với lượngthuốc khác trong cơ thể Hạ Tử Du, đến khi đó, có lẽ Hạ Tử Du vẫn khôngcứu được mà mất mạng.... Cô đem tất cả tình huống này nói cho Đàm Dịch Khiêm biết, không hề có một chút nào phóng đại lên tình hình nguyhiểm của Hạ Tử Du ở thời điểm đó. Có lẽ do mọi triệu chứng cônhắc tới đều trùng với những gì bác sĩ miêu tả với Đàm Dịch Khiêm, cộngthêm lúc đó Hạ Tử Du đã lâm vào trạng thái hôn mê chỉ còn thoi thóp mộthơi thở, những lời cô nói đã hoàn tòan thuyết phục được Đàm DịchKhiêm.... Cô vốn nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ chất vấn cô mộtphen, cũng có thể sẽ ấp ủ sự may rủi trong lòng, đại khái cô cần phảiphí lời để thuyết phục một trận. Nào ngờ, khi Đàm Dịch Khiêm đứng ở cửaphòng bệnh nhìn thấy Hạ Tử Du vẫn đang hôn mê sâu mà bởi vì đau đớn khóchịu đã khiến cô ta rên rỉ thành tiếng, lúc đó hình như Đàm Dịch Khiêmcũng không hề suy nghĩ đắn đo thêm chút nào liền lập tức tiến hành giaodịch với cô. Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, vì Hạ Tử Du mà ĐàmDịch Khiêm có thể dễ dàng như trở bàn tay buông bỏ hết thảy những gìmình đang có.... Cuối cùng, cô và Đàm Dịch Khiêm đã ký kết giao dịch. Nội dung mà họ giao dịch rất đơn giản.... Cô yêu cầu Đàm Dịch Khiêm dùng cách thức ghi âm ghi lại cuộc đối thoại với thuộc hạ, nội dung của cuộc nói chuyện đó chính là anh sai khiến cấpdưới đi giết Lorik, dĩ nhiên cô đã tìm cho Đàm Dịch Khiêm một động cơgiết người rất hay, đó là do nhiều năm trước anh vì cứu cô nên đã đắctội với Lorik, khiến cho Lorik vẫn luôn đuổi giết anh..... Vì Hạ Tử Du, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng đã đồng ý ghi lại phần băng ghi âm này. Không có cắt nối biên tập, không tra được thời gian, cũng không có trải qua bất kỳ xử lý gì, cuốn băng ghi âm đó tuyệt đối có thể trởthành bằng chứng tống Đàm Dịch Khiêm vào tù.... Vì giao dịch mộtcách công bằng, trước tiên cô đưa cuộn băng ghi âm đó giao lại cho mộtthuộc hạ mà cô tin tưởng, sau đó mới nói cho bác sĩ điều trị chính củaHạ Tử Du biết những thành phần của thuốc..... Cô dĩ nhiên sẽkhông nói dối, bởi vì nếu cô không thể cứu được Hạ Tử Du, cho dù trêntay cô đang nắm nhược điểm của Đàm Dịch Khiêm, chắc chắn Đàm Dịch Khiêmcũng sẽ chọn con đường tất cả cùng chết, vì thế, biện pháp duy nhất côcó thể an toàn rời khỏi bệnh viện đó chính là thành thật nói ra thànhphần của thuốc. Cuối cùng đã cứu lại được mạng của Hạ Tử Du,nhưng mặc dù bác sĩ đã cố gắng hết sức, đứa con của Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm vẫn không thể giữ lại..... .... Đường Hân chậmchạp ngước mắt lên, biết mình đã sắp cận kề với cái chết, cô sa sút tinh thần nói, "Tôi thật ngốc, còn tưởng rằng anh đã không còn yêu Hạ Tử Dunữa, hóa ra kỹ năng diễn xuất của anh thật quá cao siêu như vậy...." Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm mặt lại, đôi môi mỏng mím chặt. Đường Hân bỗng ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tại sao anhlàm tất cả mọi chuyện chỉ vì để bảo vệ cho cô ta? Anh biết anh bị tôikhống chế, anh sợ một khi mình bị thua, anh sẽ không có cách nào bảo vệđược cho Hạ Tử Du, cho nên anh một mực đẩy Hạ Tử Du về phía Robert, chỉlà vì muốn bảo vệ Hạ Tử Du...." Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, xoay người bỏ đi, bóng lưng anh tản ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽođưa về phía Đường Hân, giọng nói lạnh lẽo không độ ấm như từ dưới địangục vọng lên, "Tốt nhất cô nên cầu nguyện ba mình nằm dưới lòng đất cóthể tha thứ cho hành vi tàn nhẫn giết cha của mình đi." Đường Hân chậm rãi đứng dậy, bi thương lẩm nhẩm tự nói, "Anh có biết hay không,tôi làm ra tất cả, chẳng qua chỉ mong muốn anh có thể cầu xin tôi màthôi.... Cho dù cuối cùng anh bị thất bại, chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại cuộn băng ghi âm đó, anh vẫn như trước có thể là tổng giám đốc của Đàm thị ngồi ở trên cao, tôi sẽ không ép anhnghĩ cách để Kim Trạch Húc được ra tù, cũng sẽ không để anh phải nhượnglai 70% cổ phần cho Kim Trạch Húc.... Anh có biết hay không, tôi bức anh rơi vào đường cùng, cũng chỉ là vì muốn anh đến cầu xin tôi...." Những lời nói cuối cùng của Đường Hân tất cả đều biến thành những lời thìthào tự nói, ngay sau đó, cô vừa khóc vừa cười hoàn toàn giống như mộtngười đã bị điên loạn.... .... Lúc ra khỏi sở cảnh sát, cảnh sát trưởng hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, ông có muốn giúp cô Đường làm chứng hay không?" Đàm Dịch Khiêm đeo kính lên, lạnh lùng nói, “Trước khi cô ta bị hành hình, hãy sắp xếp cho cô ta một vị Cha Sứ đi!" Cảnh sát trưởng lập tức hiểu ý của Đàm Dịch Khiêm, gật đầu nói, "Được." ------ Biệt thự. Hạ Tử Du ngồi trong phòng khách, cả người ngẩn ngơ vô hồn nhìn màn hình tivi. Liễu Nhiên từ bên ngoài chạy vào, đột nhiên kéo tay Hạ Tử Du, mừng rõ nói,"Mẹ, mẹ.... Dì nói với con, cây cỏ chanh mà chúng ta trồng đã lớn thậtcao rồi...." Hạ Tử Du mỉm cười nói với con gái, "Ngôn Ngôn, con tự đi xem nhé, mẹ hơi mệt, chỉ muốn ngồi đây nghỉ ngơi một lát." Liễu Nhiên mở to đôi mắt đáng yêu hỏi, "Mẹ, mẹ thấy không khỏe sao?" Hạ Tử Du xoa đầu Liễu Nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, "Bé ngốc, tại mẹ đang cóem bé đó mà, bình thường đều là như thế.... Con đi chơi với dì đi!" Liễu Nhiên nghiêm túc nói, "Dạ, mẹ, nếu mẹ thấy không khỏe thì mẹ phải nghỉ ngơi nha, nếu không cả em bé cũng sẽ mệt nữa đó...." Hạ Tử Du dịu dàng nói, "Được, một lát nữa mẹ sẽ lên phòng nằm nghỉ." "Vậy Ngôn Ngôn đi ra vườn hoa chơi ạ...." .... Sau khi phòng khách trở về với sự yên tĩnh, Hạ Tử Du vốn cũng chẳng có tinh thần để xem ti vi, dần dần cô dựa hẳn cả người vào ghế sofa. Đúng vậy, cô đã đồng ý với Đàm Dịch Khiêm, trở về sống ở ngôi biệt thự này.... Đàm Dịch Khiêm không thuyết phục được cô, người thực sự thuyết phục được cô chính là Robert. Đầu tiên Robert hỏi cô là.... Em khẳng định em không còn yêu Dịch Khiêm nữa sao? Lúc ấy cô không thể nói nổi một chữ. Ngay sau đó Robert lại nói với cô..... Em không trả lời được nguyên nhân chính em cũng rất rõ ràng, anh khôngmuốn em sau khi đến Riyadh với anh rồi lại hối hận, bởi vì anh đã từngnói với Dịch Khiêm, nếu anh đưa em về Riyadh thì anh sẽ không cho emquay lại nữa, em hãy tự suy nghĩ cho kỹ..... Nếu như hiện tại em chưathể suy nghĩ được, vậy thì hãy tranh thủ một tháng này để suy nghĩ chothật kỹ. Cứ như thế, cô ngây ngô dại dột dọn về căn biệt thự này sống.... Cô thật không ngờ, khi trở lại căn biệt thự này, những ký ức mà cô chorằng đã phủ đầy bụi kia một lần nữa hiện lên rành rành ra trước mắt, côthừa nhận, trong hồi ức cô đều là hình ảnh rộn rã một nhà ba người thậtvui vẻ và hòa thuận.... .... "Cậu...." Người giúpviệc cung kính lên tiếng chào còn chưa dứt câu, Đàm Dịch Khiêm vào đivào phòng khách đã phất tay bảo người giúp việc đi ra ngoài. Sau khi người giúp việc đi khỏi, Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du lúc này đang trầm tư ngồi trên ghế sofa. Bỗng nhiên, anh đi về phía Hạ Tử Du. Hạ Tử Du nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đó nên đã đoán rangười tới là anh, cả người cô theo phản xạ căng cứng lên, ánh mắt cố ýné tránh không nhìn thấy anh đang đi về phía mình. Đàm Dịch Khiêm đi tới trước mặt Hạ Tử Du, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi, "Ngườigiúp việc nói em thấy trong người không khỏe, nói cho anh biết, em thấykhó chịu ở đâu?" Hạ Tử Du quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm. Đàm Dịch Khiêm đưa tay muốn xoa nhẹ lên mặt Hạ Tử Du, nhưng Hạ Tử Du lại đột nhiên đứng dậy. Hình như ngay cả nói chuyện với anh cô cũng không muốn.... Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, nhìn bóng dáng xa cách của cô không thèm ngó ngàng tới anh dù chỉ là liếc mắt đã lập tức đi thẳng ra ngoài vườnhoa, tim anh đau đớn như bị cắt ra thành từng mảnh. Nới lỏng cà vạt, cởi ra chiếc cúc áo trên cổ áo sơ mi, Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi ngồi phịch xuống tựa vào ghế sofa. Dì Trần giúp việc quan tâm đến gần hỏi anh, "Cậu chủ, trông cậu rất mệt, có muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút không?” Đàm Dịch Khiêm từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói, "Không cần đâu, ngoài trời đang có gió, dì mang cho cô ấy cái áo...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]