Đây là giọng nói đến từ sâu trong trí nhớ của Đàm Dịch Khiêm……
Mà vào lúc này hô hấp của mọi người cũng như ngừng lại, tất cả sự chú ýđều chuyển lên người ông lão đang cố ngồi dậy trên giường bệnh kia.
"Bác...."
Hạ Tử Du mở to mắt.
Robert đã sững sờ kinh hãi đến nỗi không nói nổi.
So với biểu cảm khiếp sợ của robert và Hạ Tử Du thì biểu cảm của Đàm DịchKhiêm không có thay đổi đến quá mức rõ ràng, tròng mắt anh tối thẫm,bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông Đàm, người thân mà anh từ nhỏ đã từngcoi là thần tượng.
Kịp thời phản ứng lại Hạ Tử Du dùng sức giằngtay khỏi sự kiềm chế của Đàm Dịch Khiêm, cô kích động đi tới bên cạnhông Đàm, vui sướng lại bất ngờ nói, "Bác, bác tỉnh rồi sao?"
Ông Đàm dùng hay tay đỡ lấy người, ánh mắt từ ái, tiếng nói cũng chậm rãi từ từ, "Con.... Là Hạ Tử Du?"
Hạ Tử Du vội vàng cầm một cái gối lót sau lưng cho ông Đàm, gật đầu thật mạnh, "Dạ."
"Con là con gái của An Ngưng?" Ông Đàm nhìn Hạ Tử Du thật kỹ, giống như cóthể tìm lại bóng dáng quen thuộc của người con gái ông yêu từ trên mặtHạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn không dám tin, "Dạ, bác trai, bác thật tỉnh lại rồi sao?"
Ông Đàm nhìn chăm chú Hạ Tử Du một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Dáng vẻ của con rất giống mẹ con...."
Cảm động hòa cùng với cảm xúc nhìn thấy gương mặt từ ái của ông Đàm, Hạ TửDu nghẹn giọng nói, "Bác, bác tỉnh lại được, con thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488602/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.