Los Angeles, tại "Đàm thị".
Sắc trời dần tối.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới đứng trước tấmrèm che trong suốt trước cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh đêm thành phốvừa lên đèn, trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một bóng dáng caoto đứng tĩnh lặng như pho tượng, màu sắc u ám xuyên qua bóng mờ của kính thủy tinh, trong phòng ngoài phòng cùng chung một thế giới, thế nhưngtrong không gian vắng vẻ này cả thế giới như chỉ còn lại có một mìnhanh.
Cốc cốc ——
"Vào đi."
"Dịch Khiêm."
Ngay sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Đan Nhất Thuần vang lên.
Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, giọng nhạt nhẽo nói, "Ngồi đi."
Đan Nhất Thuần nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm khôngchớp mắt, trong lời nói còn như ẩn chứa sự đau lòng, lại như có phầntiếc nuối, "Anh.... Anh thật sự cứ bỏ mặc để Tử Du bỏ đi như vậy sao?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên không nên miễn cưỡng."
Đan Nhất Thuần lắc mạnh đầu nói, "Dịch Khiêm, anh sẽ không làm vậy đâu....Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Tử Du...."
Đàm Dịch Khiêm đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề có chút cảmxúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về chuyện riêng tư của tôi."
"Dịch Khiêm...."
Đàm Dịch Khiêm lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung lên đó, Đàm Dịch Khiêm đưa tấm chiphiếu đó cho Đan Nhất Thuần, hờ hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều khôngthích mắc nợ ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488589/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.