Trước khi Bác sĩ Dư đi vào, Hạ Tử Du chỉ kịp mặc vào quần áo tử tế, nhưng nếp nhăn trên drap trải giường và chăn mền hỗn độn chưa kịp xếp lại ngayngắn cũng làm cô lung túng không thể tả.
Bác sĩ Dư cung kính thưa, "Tổng giám đốc Đàm."
Đàm Dịch Khiêm quay lưng về phía cô, vô tình nói, "Tôi không muốn cô ấy có thai, ông biết nên làm thế nào rồi chứ."
Bác sĩ Dư liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Du, rồi nhẹ gật gật đầu.
Hạ Tử Du sửng sốt chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cho đến đi bác sĩ Dư đikhỏi, Hạ Tử Du rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa bật thốt lên, "ĐàmDịch Khiêm, mặc kệ tôi có quyến rũ anh hay không, nhưng khi tối hôm quaanh không thể khống chế được mình mà chạm vào người tôi, thì anh đãkhông có tư cách quyết định việc tôi có mang thai hay không đâu, đồ khốn kiếp!!"
Sau khi mắng xong, trong lồng ngực dâng lên sự chua xót và uất ức khiến Hạ Tử Du bật khóc thành tiếng, bụm chặt miệng, cô không thèm ngó tới anh thêm một lần nào nữa vội bỏ chạy ra khỏi phòng.
Nhưng Hạ Tử Du vẫn đến chỗ bác sĩ Dư lấy mấy viên thuốc tránh thai.
Tuy nói lẫy những lời đó trước mặt Đàm Dịch Khiêm, nhưng cô hiểu rõ mình thật sự không thể không dùng đến nó....
Thời gian này đang là giai đoạn nguy hiểm của cô, coi như anh không nói, cô cũng sẽ nghĩ cách để phòng ngừa!
Chẳng qua cô không muốn nhìn thấy anh vênh váo tự cao tỏ ra mình quá mức vĩ đại thôi....
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488584/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.