Chương trước
Chương sau
Bên trong xe yên tĩnh đến không một tiếng động.
Hạ Tử Du từ lúc vô xe đều đưa mắt trông ngó ra ngoài cửa sổ, suốt đoạnđường không hề trao đổi với Đàm Dịch Khiêm dù chỉ một câu.
Lúc xuống xe hộ vệ giúp cô mở cửa xe, "Bà tổng giám đốc, xin mời."
Hạ Tử Du nhấc lên tà váy bước xuống xe, ánh mắt vẫn không dám ngước lên nhìn sang bên trái một lần nào.
"Cùng vào đi!"
Bên tai vang lên giọng nói từ tính quen thuộc, Hạ Tử Du không dám tin ngước mắt nhìn lên.
Sau đó Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du cùng nhau bước vào khách sạn "LLD".
Bất ngờ bị anh nắm tay dắt đi, Hạ Tử Du thoáng sửng sốt giật mình không dám tin.
Nhưng thời gian cũng không cho Hạ Tử Du suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên vô số đènflash và luồng sáng đã nhanh chóng bao quanh cô và Đàm Dịch Khiêm.
Chỉ trong chớp mắt, vô số microphone chắn trước mặt họ....
Hộ vệ đi ở trước tản ra nhóm ký giả đang ngăn chặn bọn họ sang hai bên, đồng thời cũng không cho ký giả đặt câu hỏi.
Trên khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn giữ được nét nhu hòa, tâmtình nghiễm nhiên rất vui vẻ đến tham dự tiệc mừng thọ.
Sau khi nhìn thấy rất nhiều ký giả, biểu tình sững sốt trên mặt Hạ Tử Du mới vừa rồi cũng chuyển thành tươi cười nhã nhặn.
Từ lúc ký giả bắt đầu tấn công, Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn dắt tay Hạ Tử Du đi vào khách sạn.
Nhờ lối đi dành cho khách VIP trong khách sạn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Dumới thoát khỏi sự truy đuổi của ký giả bước vào thang máy.
Trong thang máy ngoại trừ hai người bảo vệ riêng cho Đàm Dịch Khiêm, còn lại chỉ có hai người là cô và anh.
Hạ Tử Du luống cuống đứng cạnh Đàm Dịch Khiêm, tay vẫn bị anh nắm chặt, dù họ đã từng thân mật hơn vậy, việc nắm tay nhau cũng là động tác bìnhthường nhất giữa họ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy như thật xa lạ và xấu hổ.
Hạ Tử Du toan muốn rút tay về, nhưng nhận thấy Đàm Dịch Khiêm lại siết lấy tay cô rất chặt.
Hạ Tử Du khó hiểu dùng đuôi mắt len lén liếc nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, nhưng thấy trên mặt anh không có chút biểu tình gì.
Tại sao anh lại nắm tay cô?
Họ đã ly hôn rồi mà, không phải sao?
Nhiều vấn đề cùng lúc quanh quẩn trong đầu, Hạ Tử Du đang muốn mở miệng nóichuyện với Đàm Dịch Khiêm thì thang máy lúc này “Đinh” mở ra.
Đi ra khỏi thang máy, Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du càng chặt hơn.
Hạ Tử Du cứ bước đi theo Đàm Dịch Khiêm, mấy lần muốn rút tay về từ lòngbàn tay ấm áp của anh, thế nhưng anh cũng nhiều lần vững vàng kiềm chếkhông cho cô thực hiện ý đồ đó.
Bởi vì ngoài cửa phòng tiệc còncó rất nhiều ký giả đang đứng chờ ở đó, không muốn dẫn đến sự chú ý củamọi người biết cô và Đàm Dịch Khiêm đang xảy ra vấn đề hay cãi nhau, HạTử Du cuối cùng lựa chọn tươi cười đi theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du bước vào đại sảnh đãi tiệc, hộ vệ liền ngăn cản lại tất cả giới truyền thông ở phía ngoài cửa.
Nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng cao sang quyền quý trong buổi tiệc tấpnập đến cười chào hỏi Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng không còn giãy giụatrong tay Đàm Dịch Khiêm nữa, cô dịu dàng đứng sát vào bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khiến người ngoài nhìn vào cho rằng họ vẫn ngọt ngào ân ái nhưtrước.
Bỗng nhiên một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tầm mắtHạ Tử Du, người con gái đó ngay lập tức trở thành tiêu điểm hấp dẫn toàn bộ mọi người đang có mặt.
Từ xa nhìn tới, Hạ Tử Du vừa nhìn thấy cũng nhận ra được bóng dáng xinh đẹp đang được mọi người chú ý đó chính là Đan Nhất Thuần....
Tối nay Đan Nhất Thuần quả thật là xinhđẹp đến không gì sánh nổi, xinh đẹp nhất là gương mặt cô, còn làn da thì trắng muốt vô cùng láng mịn, mặc một chiếc váy dài từ ngực trở xuống,búi tóc vấn lên cao nhìn thật quý phái và tao nhã.... Mặc kệ là nhìn vào từ góc độ nào cũng cảm thấy Đan Nhất Thuần xinh đẹp đến không thể bắtbẻ.
"Dịch Khiêm, Tử Du!"
Có lẽ do trong lúc vô tình nhìn thấy họ, Đan Nhất Thuần vội đi tới hướng bọn họ đang đứng.
Không biết vì sao, lúc Đan Nhất Thuần đi gần tới chỗ họ, Hạ Tử Du rõ ràngnhận thấy tay Đàm Dịch Khiêm đang nắm tay cô không còn chặt như lúc đầunữa.
Khi Đan Nhất Thuần đi tới trước mặt họ thì lòng bàn tay to lớn ấm áp của Đàm Dịch Khiêm cũng đồng thời buông tay cô ra.
Đột nhiên bị mất đi sự ấm áp từ tay anh, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặtnghiêng của Đàm Dịch Khiêm, ngay lúc đó cô lại phát hiện đôi mắt đen tăm tối của anh giờ phút này đang mải miết ngắm nhìn Đan Nhất Thuần.
Hạ Tử Du lặng lẽ thu tay lại, thản nhiên nhìn về hướng Đan Nhất Thuần hỏi, "Viện trưởng đâu?"
Đan Nhất Thuần cười đáp, "Bác gái vừa rồi còn ở đây, nói là muốn giới thiệu vài người bạn của bác cho tôi chào hỏi, không biết lúc này đã đi đâurồi...."
Dáng vẻ khoan thai bà Đàm đi tới chỗ bọn họ, từ ái cười nói, "Không phải bác đang ở đây sao!"
Trông thấy bà Đàm, Hạ Tử Du vẫn nở nụ cười nhã nhặn, cung kính chúc mừng, "Viện trưởng, sinh nhật vui vẻ!"
Bà Đàm hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tấm lòng của Hạ Tử Du, bà lậptức chuyển mắt sang Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nhẹ nói, "Dịch Khiêm, hôm nay là sinh nhật mẹ, mặc kệ mẹ con chúng ta trước đây từng có hiềm khích gì,hy vọng tối nay con có thể cho bà lão này một chút thể diện...."
Đàm Dịch Khiêm chăm chú nhìn bà Đàm một lúc rồi đột nhiên đưa tay ôm nhẹ bà vào ngực, giọng anh hơi nhỏ và khàn nói, "Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"
Giống như không dám tin có thể nghe được lời chúc phúc chân thành từ chínhmiệng Đàm Dịch Khiêm, đôi mắt bà Đàm trong nháy mắt ửng lên hơi nước, bà run run đưa tay ôm ngược lại Đàm Dịch Khiêm, vỗ nhẹ lên sống lưng rộnglớn con trai mình, nghẹn giọng nói, "Cám ơn con!"
Đan Nhất Thuầnđúng lúc này khoác lên tay bà Đàm, cười mỉm chi nói, "Bác gái, con đãnói mà, Dịch Khiêm là được bác sinh ra, hai mẹ con đương nhiên sẽ khôngthể nào giận lâu được...."
Bà Đàm thật là vui vẻ, đáy mắt bà long lanh nước, hạnh phúc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Ngay sau đó, bà Đàm nói, "Dịch Khiêm, mẹ vừa định dẫn Nhất Thuần đi giớithiệu với mấy người bạn của mẹ cho biết mặt, những người bạn này cũngcòn rất nhiều người mà con chưa biết, hay là mẹ cũng giới thiệu họ chocon quen biết luôn...."
Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu nói, "Được."
Bà Đàm vịn vai Đan Nhất Thuần, "Chúng ta đi thôi...."
Đan Nhất Thuần đang định bước đi theo bà Đàm, rồi như đột nhiên nhớ tới HạTử Du, cô lập tức nhìn bà Đàm nói, "À, bác gái, con vừa nhớ ra khi nãycon gặp được một người bạn của mẹ con ở bên kia, con muốn đi qua đó chào hỏi với bác ấy một tiếng.... Hay là bác dẫn Tử Du đi chung với bácnha!"
Lúc này bà Đàm mới chịu liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Du, ".... Tiểu Du, cô cũng đi theo đi."
Cũng thấy được sự miễn cưỡng trong lời nói của bà Đàm, Hạ Tử Du tùy ý tìm ra một cái cớ, "Viện trưởng, thật xin lỗi, bỗng nhiên con cảm thấy hơi khó chịu, con muốn đi phòng vệ sinh một chút ạ."
Bà Đàm cũng không hề có ý định giữ lại nói, "Nếu cơ thể thấy không thoải mái, vậy thì đi đi!"
"Cám ơn bác gái."
Bà Đàm cũng không đáp lại Hạ Tử Du một chữ, mà nhìn Đan Nhất Thuần nói,"Nhất Thuần, bạn của mẹ con tất nhiên cũng là bạn của bác, bác dẫn conđi qua đó!" Dứt lời bà Đàm liền kéo tay Đan Nhất Thuần đi tới hướngnhững người bạn của mình.
Đan Nhất Thuần áy náy quay đầu lại nhìn Hạ Tử Du, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Hạ Tử Du đáp lại Đan Nhất Thuần bằng một nụ cười thật tự nhiên, ý bảo ĐanNhất Thuần không cần cảm thấy khó xử, cô có thể hiểu được.
Saukhi bọn họ xoay người đi khỏi, Hạ Tử Du vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của họ rất lâu, hơn nữa ánh mắt còn dừng lại trên bóng dáng cao lớn đang đi bên cạnh bà Đàm.
Trong trí nhớ của Hạ Tử Du,quan hệ mẹ con giữa bà Đàm và Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn không hòa thuận,vậy mà, vào giờ phút này cô lại nhìn thấy quan hệ giữa bà và Đàm DịchKhiêm đang bắt đầu có chuyển hướng tốt.... Không phải cô mong muốn quanhệ của hai người họ cứ mãi như thế, nhưng cô nhận thấy tình cảm hai mẹcon họ trở nên như thế ít nhiều cũng là vì cô, hôm nay anh và cô đã lyhôn, chắc chắc anh sẽ không có vì cô mà tranh chấp với bà Đàm nữa, chonên quan hệ của anh và bà Đàm đã dần dần trở nên tốt hơn....
Nhẹ lòng thở ra một hơi, Hạ Tử Du xoay người bước vào phòng vệ sinh.
--- ---
Đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong kính, Hạ Tử Du đang cố gắng luyện tập sao cho mình vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trước mặt mọi người.
Bất thình lình có hai người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào phòng vệsinh, có lẽ cũng không để ý đến người đang đứng ở trước gương liên tụcmỉm cười là Hạ Tử Du, cuộc đối thoại của hai người vẫn thao thao bấttuyệt....
"Thật là kỳ lạ, tại sao bà Đàm lớn không giới thiệu con dâu mình với bạn, mà ngược lại đi giới thiệu cô Đan?"
"Vậy cũng có gì đâu mà lạ.... Tôi có nghe nói, Tổng giám đốc Đàm và Hạ TửDu vợ của ông ấy đã ly hôn rồi, bạn gái hiện tại của Tổng giám đốcĐàm là Đan Nhất Thuần, bà Đàm lớn đương nhiên phải cưng chiều người con dâu tương lai mới này rồi.... Cô đừng thấy vừa rồi tổng giám đốcĐàm nắm tay Hạ Tử Du đi vào thì nghĩ vậy, họ chỉ là diễn trò ở trướcmặt bọn ký giả mà thôi, vì không muốn giới truyền thông bám lấy vụ taitiếng về tình cảm của Tổng giám đốc Đàm và cô Đan rồi đi đưa tin lungtung.... "
"Tổng giám đốc Đàm và vợ đã ly hôn? Cô không nói đùađó chứ, nhưng bọn họ vừa mới kết hôn lại mà, trước đó báo đài cũng đưatin nói tình cảm bọn họ rất ân ái, chuyện này cô không được nói lungtung à!"
"Tôi không có nói lung tung đâu, chính tai tôi nghe người ta kể...."
"Khụ ——"
Tiếng ho khan này là của một trong hai người phụ nữ nọ đang nhắc nhở ngườiphụ nữ còn lại, cũng bởi vì họ đã phát hiện ra Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn xem như không hề nghe thấy gì, cô thản nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng vệ sinh, Hạ Tử Du hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó nởmột nụ cười thật tươi đi về phía buổi tiệc xuyên qua nhóm người thượnglưu quyền quý.
Có lẽ do hôm nay cô mặc bộ váy này quá mức kín đáo không được nổi bật, từ phòng vệ sinh đi ra dường như cũng không có aiđể ý tới cô, nhưng cô chỉ vừa bước ra thì đã nhìn thấy Đan Nhất Thuầnđứng với bà Đàm dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ đang cùng tán gẫu với banbè, dĩ nhiên, Đàm Dịch Khiêm cũng ở đó, chỉ có điều là anh vẫn đứng imlặng.
"Cô không muốn thừa nhận cũng không được, Dịch Khiêm và Nhất Thuần rất xứng đôi đúng không?"
Giọng nói của Đàm Tâm đột nhiên chen vào cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du quay mặt sang nhìn về phía Đàm Tâm, hơi do dự một một chút rồi nhỏnhẹ chào, "Chị Tâm."
Đàm Tâm cũng nhận thấy cách xưng hô của HạTử Du với mình rõ ràng có phần xa lạ hơn ngày trước, Đàm Tâm không kiềmđược châm biếm nói, "Xem ra cô cũng đã biết chấp nhận sự thực rồi....Như thế rất tốt!"
Trên mặt Hạ Tử Du vẫn duy trì tươi cười nhã nhặn thản nhiên, không lên tiếng nói chuyện nữa.
Đàm Tâm thấy Hạ Tử Du bình tĩnh thản nhiên, có lẽ cảm thấy nói một mìnhcũng không còn vui vẻ gì, cô lập tức quay người nện giầy cao gót đi tớichỗ Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần.
Sau khi Đàm Tâm bỏ đi, HạTử Du cũng xoay người đi tới một góc khuất ít người, đây cũng là nơingồi dành cho khách mời đến dự tiệc.
Cầm lấy một ly nước trái cây từ trên tay người phục vụ, Hạ Tử Du chọn một vị trí góc khuất khá xa không ai để ý tới ngồi xuống.
....
Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí của buổi tiệc từ từ dâng cao,nhưng không có một ai quan tâm đến Hạ Tử Du, cũng không có người nàobiết Hạ Tử Du uống xong ly nước trái cây rồi từ từ nằm ở trên mặt bànngủ thiếp đi.
Cho đến khi tiệc chuẩn bị kết thúc, Hạ Tử Du mới mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gọi của một nữ phục vụ trẻ, "Tổng giám đốcĐàm phu nhân, Tổng giám đốc Đàm phu nhân...."
Hạ Tử Du mơ màngmở mắt ra, cô hoàn toàn chưa rõ được tình huống trước mắt, nhấc tay lên, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao? Buổi tiệc kết thúc rồi ư?"
Nữ phục vụ đáp, "Đúng vậy, tiệc đã kết thúc rồi ạ, tất cả khách mời cũng đã về hết...."
Hạ Tử Du cảm thấy đầu mơ mơ hồ hồ, cô khó chịu lắc lắc đầu, "Tôi làm sao vậy?"
"Cô ngủ ngồi ở đây ạ...."
"‘Ngủ’?" Hạ Tử Du khó hiểu, tại sao cô lại có thể ngủ thiếp đi ở đây? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu cô là cô ngồi ở chỗ này uống ly nước tráicây....
Nữ phục vụ nói, "Đúng vậy, Tổng giám đốc Đàm phu nhân, có phải cô thấy không khỏe không, để tôi bảo người đưa cô về nhà nhé?"
Hạ Tử Du chống trán đứng lên, "Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ cóuống một chút nước trái cây, sao bây giờ đầu lại choáng váng không biếtgì.... Cô có biết tôi ngủ được bao lâu rồi không?"
Nữ phục vụlắc đầu nói, "Sau khi tiệc kết thúc chúng tôi mới phát hiện cô ngủ ở chỗ này.... Thật xin lỗi, do cô ngồi ở góc khuất nên chúng tôi không cóđể ý....."
Vị trí Hạ Tử Du ngồi quả thật là là nơi khó nhìnthấy nhất trong sảnh tiệc.... Nhưng cô ngồi ngủ ở đây mà không hề bị aiphát hiện, điều này nói rõ căn bản không có ai đi tìm cô.
Tronglòng dâng lên nỗi mất mác mơ hồ, Hạ Tử Du nhìn người phục vụ nói, "Thậtxin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, bây giờ tôi sẽ đi ngay...."
Nhưng không ngờ, Hạ Tử Du vừa mới cất bước đi, cả người như không còn sức lực mà lảo đảo sắp ngã xuống.
"Tổng giám đốc Đàm phu nhân!!" Nữ phục vụ cuống quít đỡ lấy thân hình xiêuvẹo chỉ chực sụp đổ của Hạ Tử Du, "Cô cẩn thận chút!"
Hạ Tử Ducảm thấy toàn thân nhẹ bổng, nhưng bước chân thì lại trĩu nặng, đầu cònmơ màng không rõ, thật muốn nằm xuống mà thoải mái ngủ một giấc.
Nữ phục vụ khẩn trương nói, "Tổng giám đốc Đàm phu nhân, tôi thấy tinhthần cô hình như không ổn lắm, có phải là cô uống rượu hay không?"
Hạ Tử Du từ từ nhắm lại hai mắt, cô khó chịu nói, "Tôi không uống rượu, nhưng tôi rất muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá...."
Nữ phục vụ nói, "Vậy để tôi đưa cô đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút nha!"
Hạ Tử Du gần như đã mất đi ý thức, mơ màng nói, "Ừ...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.