Hôm sau, tại bệnh viện.
Cốc cốc.
"Mời vào."
Giọng nói điềm đạm của Đan Nhất Thuần vọng ra.
Hạ Tử Du ôm một bó hoa đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đan Nhất Thuần liều nở nụ cười, "Tử Du!"
Hạ Tử Du thấy Đan Nhất Thuần muốn ngồi dậy, cô vội đặt bó hoa sang mộtbên, đỡ lấy Đan Nhất Thuần, khẩn trương nói, "Sức khỏe cô vẫn chưa khỏi, mau nằm xuống đi...."
Đan Nhất Thuần ngồi tựa vào đầu giường,mỉm cười nói, "Tôi không sao, ngoại trừ ngực đến bây giờ còn hơi đau một chút, còn lại những thứ khác đã không có gì đáng ngại."
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ bị thương của Đan Nhất Thuần, áy náynói, "Nhất Thuần, tôi xin lỗi, mấy hôm nay đều chưa thể tới thăm cô...."
Đan Nhất Thuần lắc đầu, "Cô đừng nói như vậy.... Cơ thể cô cũng vừa mớikhỏe lại, sắc mặt cô lúc này thâm chí còn khó coi hơn tôi nữa.”
Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Đan Nhất Thuần, trong lòngvô cùng tự trách, “Nhất Thuần, chuyện hại cô bị thương, tôi thành thậtxin lỗi.....”
Đan Nhất Thuần lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽocủa Hạ Tử Du, nhẹ trách nói, "Tôi không cho cô nói như vậy, chuyện tôibị thương không liên quan đến cô....... Trên thực tế người nên nói xinlỗi cô là tôi.”
Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu.
Đan NhấtThuần khẽ thở dài, cụp mắt xuống, chậm rãi nói, "Tôi không có cơ hội nói với cô.... Thật ra thì, chuyện Arsène bắt cóc ba mẹ nuôi cô, tôi cũngkhông thể trốn tránh trách nhiệm của mình.”
Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488570/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.