Một tiếng sau tại phòng sách biệt thự.
Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứngtrước bàn đọc sách, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, "Có một người mà cũngkhông dẫn về được sao? Một câu sợ làm cô ấy bị thương là muốn tôi choqua?”
Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm ôn hòa, nhưng giọng nói ẩnchứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh khôngrét mà run.
"Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bấtlực...." Thấy không người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ,một trong số những người hộ vệ thấy thế không thể không lên tiếng nóithẳng.
"Vậy tôi còn giữ các anh ở lại làm gì?”
Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc không nói.
Nửa giờ sau Đàm Dịch Khiêm đã sai người tra được hành tung cụ thể của Hạ Tử Du từ thiết bị định vị trong điện thoại Hạ Tử Du, vì vậy Đàm Dịch Khiêm phái người đuổi theo Hạ Tử Du, thế nhưng cuối cùng những người này lạikhông mang Hạ Tử Du về.
Đan Nhất Thuần thấy những người vệ sĩnày nơm nớp lo sợ, không khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "DịchKhiêm, bọn họ đã cố gắng rồi.... Lúc bọn họ đuổi kịp Tử Du, Tử Du khôngquan tâm bọn họ ngăn cản đã leo lên một chiếc xe, bọn họ không thể cưỡng ép Tử Du theo bọn họ trở về.”
Đàm Dịch Khiêm thuận tay rút lấy một điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.
Đan Nhất Thuần biết Đàm Dịch Khiêm chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá,cô nhẹ giọng nói, "Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488559/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.