Chương trước
Chương sau
Nghe trong lời nói của anh không mang theo chút độ ấm nào, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng vang lên một câu nói ——
‘Nếu em còn can thiệp nữa, thì tình cảm của chúng ta sẽ vì Kim Trạch Húc mà đi tới bước cuối cùng....’
Cả người đột nhiên giống như mất hết sức lực, thân thể Hạ Tử Du xụi lơthiếu chút nữa ngã xuống, cổ họng cứ mấp máy nhưng không thể lên tiếng.
Nhìn thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, trong lòng anh xao động cảm thấycó chút thương tiếc, nhưng phần thương tiếc này lại không bằng nỗi đauđớn mà anh phải gánh chịu ở trong lòng, anh bắt buộc mình đưa ánh mắtdời đến tập văn kiện trước mặt, lạnh lùng nói, "Anh nghĩ cả anh và emđều phải suy nghĩ thật kỹ về cuộc hôn nhân này.”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô nghẹn giọng nức nở nói, "Em có thể giải thích...."
Nghe vậy, ánh mắt gian ác của Đàm Dịch Khiêm quét về phía Hạ Tử Du, nghiếnrăng quát, "Điều anh không cần không phải là lời giải thích hết lần nàyđến lần khác của em!”
Anh chợt cao giọng khiến cả người cô phải chấn động.
Ý thức được đã dọa cô sợ, anh cố gắng kiềm chế tức giận xuống, lẳng lặng nhìn cô một lát rồi nói, "Hạ Tử Du, em biết không? Thật ra thì, anh chỉ cần một người phụ nữ có thể toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Hạ Tử Du sững sờ ngẩng lên nhìn vào ánh mắt đau thương của Đàm Dịch Khiêm.
"Anh không quan tâm trong lòng cô ấy có bao nhiêu bí mật, cũng không cầnbiết cô ấy quan tâm đến ai, điều anh quan tâm chính là——" Anh nhẹ giọng nói, "Anh phải là người mà cô ấy quan tâm nhất.”
Nói xong câu đó, anh giống như tự chế giễu mình cười lạnh một tiếng.
Cô muốn mở miệng giải thích cho anh hiểu, hoặc là nói gì đó để có thể cứuvãn sự căng thẳng của cả hai giờ phút này, nhưng lúc này cô mới pháthiện ra, thì ra là, cô đã muốn nói rất nhiều rất nhiều....
Từ lúc bọn họ biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong mắt anh có sự mệt mỏi.
Trong lòng cô cảm thấy đau đớn dữ dội.....
Nhìn thấy anh có vẻ không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô đành phải từ từ xoay người đi.
Cô biết cô đã làm tổn thương anh, làm sao cô có thể không hối hận, lần nào cô cũng vì một người đàn ông khác mà cầu xin anh, cô càng biết lần nàyanh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng nếu như cho cô thêm một cơhội nữa, cô vẫn không thể thay đổi lựa chọn của mình, bởi vì, số mạng cô phải như thế....
Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi thì anh lên tiếng hỏi, “Em lại muốn đi đâu?”
Lời của anh giống như đang nhắc nhở về hành động "Ngu ngốc” của cô, sốnglưng cô cảm thấy nao nao, hết sức duy trì bình tĩnh nói, "Về nhà."
Anh không nói thêm gì nữa.
Cô dùng hết sức lực toàn thân để cất bước đi, sau lưng anh, nước mắt cô thành từng chuỗi rơi xuống.
....
Trở lại biệt thự, Hạ Tử Du vừa vặn gặp phải Đàm Tâm tới biệt thự nói chuyện với bà Đàm.
Nhìn thấy Đàm Tâm đỡ bà Đàm đi xuống cầu thang, Hạ Tử Du luống cuống đứng yên tại chỗ.
Đàm Tâm cũng thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, cô lập tức dùng giọng điệu châmchọc nói bà Đàm, "Mẹ, mẹ vốn không nên đến ở chỗ này, mỗi ngày nhìn thấy ôn thần, tâm tình làm sao có thể tốt lên được?”
Bà Đàm căn bảncho rằng liếc Hạ Tử Du một cái cũng thấy dư thừa, tức giận nói, "Đúngthật là không nên ở lại cái nơi đáng khinh bỉ này, mẹ vẫn còn muốn sốngthêm vài năm...."
Hai tay Hạ Tử Du rũ xuống hai bên cơ thể bất an mà xoắn vào nhau.
Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du, Đàm Tâm cố gắng kiềm chế xúc động muốn đẩy Hạ Tử Du ra, nghiến răng nói, "Xin tránh ra!!"
Hạ Tử Du muốn lên tiếng giữ bà Đàm ở lại, nhưng lúc bà Đàm đi ngang qua Hạ Tử Du đã mở miệng khinh bỉ trước, "Tôi chờ đến ngày cô bị Dịch Khiêmđuổi ra khỏi nhà họ Đàm.”
Toàn thân Hạ Tử Du lạnh buốt run rẩy.
Đàm Tâm theo sau bà Đàm đi qua người Hạ Tử Du, cay nghiệt nói, "Mẹ, cứ coi như không thấy cô ta, chúng ta đi!"
....
Thơ thẩn mất hồn trở về phòng, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường.
Bỗng dưng, cô kéo ngăn tủ ở đầu giường lấy gói quà được gói khéo léo bởi lớp giấy màu hồng ra.
Nước mắt dần dần rơi xuống lớp giấy bọc màu hồng, cô sợ làm hỏng nó, vội vã lau đi nước mắt xung quanh hốc mắt của mình.
Đúng vậy, đây là quà sinh nhật cô chuẩn bị tặng cho anh, cô vốn là muốn đợiđến đêm sinh nhật anh, để anh tự tay mở món quà này ra....
Cô dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn lãng mạn trên giấy bọc, đột nhiên khóc nức nở.
-----
Hạ Tử Du cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi cô tìnhlại thì sắc trời đã bắt đầu tối, mà trong ngực cô vẫn còn ôm món quàkhông rời....
Hạ Tử Du ngồi dậy trên giường, đúng lúc ngoài cửatruyền đến giọng cung kính của người giúp việc, "Cô chủ, cô vẫn còn đang nghỉ sao?"
Hạ Tử Du vừa cất món quà vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo ở đầu giường, vừa trả lời, "À, không có."
Người giúp việc nói, "Dạ có thể dùng bữa ăn tối rồi."
"Được, tôi xuống ngay."
Hạ Tử Du vào phòng tắm dùng nước sạch rửa mặt, xác định không có chút khác thường nào sau đó mới đến phòng ăn tại lầu một.
"Mẹ...."
Hạ Tử Du vừa đi vào phòng ăn, Liễu Nhiên cũng đã đưa tay muốn ôm Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bước vào phòng ăn nhìn thấy phòng ăn vắng vẻ, không có Đàm Dịch Khiêm, không có bà Đàm, im lìm lạnh lẽo.
Đối mặt với con gái, Hạ Tử Du vẫn nở ra một nụ cười như thường ngày, nhưchưa từng xảy ra việc gì ôm Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình.
Người giúp việc hỏi, "Cô chủ, ăn cơm được chưa?"
Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, vị trí kim chỉ giờ và chỉ phút đã vượt qua giờ thời thường ngày Đàm Dịch Khiêm về từ lâu.
Liễu Nhiên cũng nhận thấy sự vắng lạnh của phòng ăn hôm nay, nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, sao ba vẫn chưa về? Bà nội đâu?"
Hạ Tử Du giải thích, "Ba.... Ba con vẫn đang làm việc, bà nội con về với ông nội rồi.”
Liễu Nhiên cười nói với Hạ Tử Du, "À, vậy Liễu Nhiên chờ ba về rồi cùng ăn cơm."
"Ba con gần đây bận rất nhiều việc,để mẹ gọi điện thoại cho ba trước, xem ba có về được hay không."
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ."
Liễu Nhiên không hề biết lúc Hạ Tử Du cầm điện thoại di động lên gọi cho Đàm Dịch Khiêm là đã lấy hết bao nhiêu can đảm.
‘Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....’
Nghe thanh âm tái diễn bên tai, Hạ Tử Du từ từ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Liễu Nhiên tròn mắt nhìn Hạ Tử Du, nghi ngờ nói, "Mẹ, sao mẹ không nói chuyện với ba?”
"Hả...."
Hạ Tử Du đang không biết nên giải thích như thế nào với Liễu Nhiên, ngườigiúp việc trong phòng ăn đột nhiên cung kính gọi, "Ông chủ."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm đang đi vào phòng ăn.
Liễu Nhiên vui mừng kêu: "Ba!!"
Gương mặt tuấn dật của Đàm Dịch Khiêm hiện lên vẻ từ ái của người ba, "Ngoan!"
Liễu Nhiên ở trên đùi Hạ Tử Du giãy giụa nhảy xuống, "Mẹ, con muốn ngồi với ba.......”
Hạ Tử Du đứng dậy, đưa Liễu Nhiên qua cho Đàm Dịch Khiêm ôm.
Hạ Tử Du chú ý tới ánh mắt Đàm Dịch Khiêm, từ lúc bước vào không hề liếc mắt nhìn đến cô một cái.
Giống như vì ở trước mặt Liễu Nhiên nên hai người rất có ăn ý, mặc dù khôngcó nói chuyện với nhau, nhưng không có biểu hiện ra là đang cãi nhau.
Dùng xong bữa tối, Hạ Tử Du như thường ngày bế Liễu Nhiên về phòng trẻ, dỗ cho Liễu Nhiên ngủ.
....
Sau khi cho Liễu Nhiên ngủ, Hạ Tử Du trở về phòng.
Đèn trong phòng đang mở, phòng tắm cũng có tiếng nước chảy.
Hạ Tử Du lặng lẽ ngồi ở mép giường, trong căn phòng mơ hồ như có hơi thở nam tính dễ chịu thuộc về anh.
Không biết qua bao lâu, Đàm Dịch Khiêm bước ra từ phòng tắm.
Hạ Tử Du lập tức ngước mắt lên.
Trong tầm mắt cô là hình ảnh Đàm Dịch Khiêm đã mặc xong áo sơ mi tây trang thẳng tấp............
Hạ Tử Du hơi sững sờ, đứng bật dậy, mấp máy nhẹ môi, "Anh..... Còn phải đi ra ngoài sao?"
Đàm Dịch Khiêm đứng trước kính thắt cà vạt, giọng bình thản trả lời cô, "Phải tới bộ phận phía Tây một chuyến."
"Trễ như vậy?"
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bất an xoắn mấy đầu ngón tay lại vào nhau, hỏi, "Vậy khi nào anh về?"
Động tác thắt cà vạt của Đàm Dịch Khiêm hơi khựng lại, "Anh cho rằng em sẽkhông hỏi anh cần phải đi bao lâu, cũng giống như em có thể dễ dàng bỏđi mà không cần phải suy tính xem anh có để ý đến việc em đi mất bao lâu hay không?”
Hạ Tử Du nhìn nghiêng gương mặt của Đàm Dịch Khiêm, ánh mắt lập tức mịt mờ hơi nước, cô bất động đứng yên tại chỗ, cảm giác mình đang dần dần mất đi tri giác.
Không nói thêm với Hạ Tử Du một câu nào, Đàm Dịch Khiêm dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ đi, Hạ Tử Du độtnhiên không kiềm chế được đưa tay vòng lên ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ phía sau, "Ông xã...."
Toàn thân Đàm Dịch Khiêm chấn động, đứng yên tại chỗ.
Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, gò má dán vào tấm lưng rộng lớn của anh, nghẹn ngào nói, "Có thể không đi được không?"
Đàm Dịch Khiêm vẫn không hề động đậy, nhạt nhẽo hỏi, “Cho anh một lý do.”
Hạ Tử Du càng ôm chặt Đàm Dịch Khiêm hơn, khó khăn nói, "Em không muốn anh đi....."
Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm tách hai tay Hạ Tử Du đang ôm lấy anh ra.
Hạ Tử Du thuận theo động tác xa cách của anh mà buông xuôi hai tay xuống, nước mắt như đê vỡ rào rào tuôn xuống.
Đàm Dịch Khiêm hừ mũi nói, "Lý do này rõ ràng không thể thuyết phục đượcngười, em đừng quên, anh cũng đã từng nói với em những lời này, nhưngđối với em mà nói, những lời này chỉ là những lời thừa mà thôi.”
Nước mắt mơ hồ che khuất hết tầm mắt Hạ Tử Du.
Đàm Dịch Khiêm quay lưng về phía Hạ Tử Du lạnh giọng nói, "Anh muốn chúngta tạm xa nhau mấy ngày, em có thể suy nghĩ về cuộc hôn nhân này củachúng ta có còn thích hợp để tiếp tục nữa hay không?”
Hạ Tử Du dùng sức chớp đôi mắt đã tràn đầy nước, sững sờ nhìn anh lạnh lùng bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.