"Bà xã, tại sao từ lúc ở công ty về nhà đến giờ không nói gì vậy?”
Để chìa khóa xe xuống, Đàm Dịch Khiêm đến bên mép giường, ôm lấy Hạ Tử Du đang ôm đầu gối ngồi trên giường.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, như đang do dự điều gì đó, không nói tiếng nào.
Con ngươi đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm nhạy bén đã nhận ra sự do dựtrong mắt Hạ Tử Du, hơi nhíu mày hỏi, "Có gì không thể nói với anh đượcsao?"
Hạ Tử Du rốt cuộc ấp úng nói, "Ông xã, em muốn tới Anh một chuyến."
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm hiện lên một đường cong, "Giận anh sao?"
"Sao ạ?"
Đàm Dịch Khiêm nhẹ ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, dịu dàng nói, "Trước đâytrong thư em nói muốn tới nước Anh, em có nói qua em muốn quay về thămLuân Đôn, anh nói khi nào hưởng tuần trăng mật sẽ dẫn em đi, nhưng màkết hôn lâu như vậy rồi anh vẫn không có thời gian, anh xin lỗi!”
Hạ Tử Du ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, em không để ý chuyệnđó, em nói là.... Là em có việc muốn đi Anh một chuyến."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày một lần nữa, "Chuyện gì?"
Hạ Tử Du nói, "Trạch Húc ở Anh đã xảy ra chuyện, anh ấy đang bị cảnh sátnước Anh tạm giữ.... Em phải đi Anh xem anh ấy thế nào rồi."
Đàm Dịch Khiêm nghe đến ba chữ "Kim trạch húc" rõ ràng không vui, "Em có biết bây giờ em đang mang thai không?”
Hạ Tử Du vội vàng gật đầu, "Em biết nhưng em sẽ cẩn thận."
Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488541/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.