Tại bệnh viện.
Nửa đêm, Đan Nhất Thuần đau đớn mở mắt ra.
Trong tầm mắt của cô toàn là một màu trắng, sàn nhà màu trắng, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc men của bệnh viện.......
Đan Nhất Thuần thần trí hoảng hốt hỏi, "Chỗ này.... Đây là đâu?"
Robert nằm bên cạnh giường ngủ nghe thấy tiếng của Đan Nhất Thuần liền lập tức tỉnh dậy, thấy Đan Nhất Thuần như muốn đứng dậy, anh vội vàng đỡ ĐanNhất Thuần, quan tâm nói, "Nhất Thuần, em mau nằm xuống đi, em đang bịthương, bây giờ chưa ngồi dậy được...."
Không ngờ lại nhìn thấy Robert, Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Robert?"
Robert cẩn thận từng li từng tí đỡ Đan Nhất Thuần dựa vào chiếc gối mềm mạisau lưng, nhẹ gật đầu, "Là anh.... Anh vừa tới Los Angeles tối hôm qua."
Đan Nhất Thuần dựa người vào gối, cảm thấy toàn thân truyền đến từng trậnđau buốt, nhờ cảm giác đau đớn này đã giúp cô nhớ lại toàn bộ hình ảnhtrong đầu.
Bất chợt Đan Nhất Thuần giật bắn người lên, khẩn trương nói, "Dịch Khiêm đâu? Dịch Khiêm ở đâu? Anh ấy có sao không?"
Robert lo lắng giữ chặt Đan Nhất Thuần, "Nếu như em không ngoan ngoãn nằmxuống, anh sẽ không nói cho em tin tức về Dịch Khiêm.”
Đan Nhất Thuần ngay lập tức từ từ dựa đầu vào gối, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Robert chờ đợi câu trả lời của anh.
Robert giúp Đan Nhất Thuần kéo chăn lên, rồi mới từ tốn nói, "Dịch Khiêm chỉbị chút sây sát nhỏ, cậu ta không sao.............”
"Vậy là tốt rồi." Chân mày Đan Nhất Thuần đang nhíu chặt lúc này mới giản ra được một chút.
Robert ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488534/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.