Tại biệt thự.
Buổi tối, Hạ Tử Du mở to mắt nhìn trần nhà, cứ thế trằn trọc không sao ngủ được.
Đàm Dịch Khiêm thấy vậy liền ôm cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi, “Đang suy nghĩ gì?”
Cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, như thể không có cảm giác an toàn, cô khẽ nhíu mày.
Đàm Dịch Khiêm dường như hiểu rõ tâm tư của cô, "Đang nghĩ về chuyện lúc sáng?"
Hạ Tử Du khẽ thở dài, ngâp ngừng nói, "Ông xã, có phải em ích kỷ lắmkhông? Ban ngày nhìn thấy vẻ lưu luyến của Liễu Nhiên đối với Nhất Thuần em rất khó chịu..."
Đàm Dịch Khiêm điềm tĩnh an ủi, "Liễu Nhiênvà cô ấy thân nhau cũng được ba năm, con bé lưu luyến như vậy cũng làchuyện tự nhiên. Đợi sau này lớn lên một chút, đương nhiên cũng sẽ chỉbiết có mỗi mình em thôi!"
Hạ Tử Du buồn bã cắn cắn môi, khổ tâmnói, "Em cũng muốn Liễu Nhiên có thể ôm em giống như ôm Nhất Thuần vậy,con bé trước kia cũng rất quấn lấy em......" Đêm đến cô không thể khôngnghĩ tới chuyện này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt cô vì không cólàm tốt vai trò của một người mẹ.
Đàm Dịch Khiêm cúi đầu hôn tóc cô, "Đừng nên suy nghĩ nhiều......Thời gian trôi đi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
“Thật không?" Hạ Tử Du không dám tin nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Dĩ nhiên."
......
Hôm sau, tại tập đoàn Đàm thị.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở sau bàn làm việc, yên lặng trầm tư.
Lúc này chị Dư đi vào phòng làm việc, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, cô chủ tới."
Đàm Dịch Khiêm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488505/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.