Trong đêm đó, Đàm Dịch Khiêm ngồi ở Đàm thị đến quá nửa đêm mới lái xe đến nhà trọ của Hạ Tử Du......
Đàm Dịch Khiêm cho rằng có lẽ Hạ Tử Du đã ngủ rồi, không ngờ Hạ Tử Du vẫn còn ngồi trên ghế sofa đợi anh.
Đàm Dịch Khiêm để chìa khóa xe xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Du,ôm ngang eo cô nói, "Trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
Hạ Tử Duquay đầu lại nhìn anh, lo lắng nói, "Sau này anh đừng có lái xe nhanhnhư vậy nữa, không phải anh có tài xế riêng sao? Anh bảo tài xế lái xecho anh là được rồi......"
Đàm Dịch Khiêm vỗ nhẹ lên mặt cô, khẽ nói, "Anh không sao."
Hạ Tử Du lo âu nhíu lông mày, "Hôm nay anh cũng lái xe rất nhanh, em rất lo lắng sau này nếu anh phải lái xe một mình......"
Bàn tay nổi rõ gân xanh của Đàm Dịch Khiêm yêu thương xoa nhẹ lên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà lạnh buốt của Hạ Tử Du, khẽ nói, "Về sau anh sẽ khôngđể cho em phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chịu không?"
Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Sau này, chuyện gì chúng ta cũng nên nói rõ với nhau, đừng có giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì."
Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du thật lâu, mỉm cười gật đầu với cô. Lúc này tận đáy lòng anh chỉ đành nói xin lỗivới cô. Tử Du, xin lỗi em, tạm thời anh vẫn chưa thực hiện được lời hứanày, nhưng mà, nếu có thể làm được thì anh sẽ cố gắng hết sức.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488494/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.