Một tuần cứ trôi qua như vậy.
Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối tựa vào ghế sofa trong phòng, trong đầu lại hiệnlên hình ảnh hạnh phúc khi xem Liễu Nhiên biểu diễn trên sân khấu. Lúccô làm việc ở Đàm thị, hầu như không có thời gian để nghĩ tới LiễuNhiên, nhưng khi trở về nhà, đối mặt với không gian vắng vẻ tĩnh mịchnão nề, cô lại nhớ Liễu Nhiên vô cùng…..
Cô thật sự rất muốn buổi tối có thể ôm đứa trẻ tinh nghịch của cô vào lòng mà ngủ… Cô nhớ đứatrẻ tinh nghịch của cô ban đêm thường hay đá chăn, hiện giờ mỗi đêm khitỉnh lại còn khóc đến bốn năm lần, cô thật sự rất muốn có thể ở bên cạnh đứa trẻ tinh nghịch của cô, chăm sóc cho đứa trẻ tinh nghịch này…
Vào lúc Hạ Tử Du đang nghĩ tới Liễu Nhiên, điện thoại di động của Hạ Tử Dusuốt một tuần qua không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng có ai gọi tới, bỗng nhiên đổ chuông.
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hạ Tử Du đưa tay cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thoáng qua.
Trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy một số điện thoại, chính là sốđiện thoại duy nhất có thể xuất hiện ở đây, Hạ Tử Du giả vờ như khôngnghe thấy, lập tức ném chiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà một giây sau trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên một tin nhắn.
Cô nhặt chiếc điện thoại lên, nội dung của tin nhắn hiển thị trên màn hình: "Hội sở Lolene, em qua đây......"
"Thần kinh!" Cô nói thầm một tiếng, rồi lại ném chiếc điện thoại sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488486/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.