Hạ Tử Du trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng còn có chút khó tin.
Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu xa, mơ hồ còn kèm theo mấy phần nóng rực.
Nhận ra ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người cô, cô mới bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra.
Anh đứng dậy, cũng không kiềm chế động tác của cô nữa.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua mình, xấu hổ đến mức thiếu chút nữaphải tìm chỗ chui vào. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa, chiếc áo sơ mi côngsở cô chọn sáng nay lại có vẻ xốc xếch mờ ám, điều đáng nói là nút áotrước ngực cô không biết đã bung ra từ lúc nào.
Anh trái lại rất ga-lăng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, để cô có thời gian cài lại nút áo.
Cô ngượng ngùng quay lưng về phía anh, luống cuống cài lại nút áo, sau đó cất bước thong thả đi ra khỏi phòng.
Nhưng, vào lúc khi cô định bước đi tay anh đã bắt lấy cổ tay cô.
Cô vùng vẫy mãi vẫn không hất ra được tay anh ra, cuối cùng cô tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn anh, "Buông tôi ra!!"
Anh càng túm chặt cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, "Tôi đưa em về!"
"Không cần!" Cô cự tuyệt thẳng thắn.
Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường, môi mỏng mấp máy, "Chẳng lẽ em quyết định không vào Đàm thị sao?"
Cô nghiến răng nói, "Tôi nghĩ rằng không thể trở thành cấp dưới của loại người như anh!!"
Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn, "Em có thể đi, nhưng mà, nếu như em muốn đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488483/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.