Hạ Tử Du trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng còn có chút khó tin. Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu xa, mơ hồ còn kèm theo mấy phần nóng rực. Nhận ra ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người cô, cô mới bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra. Anh đứng dậy, cũng không kiềm chế động tác của cô nữa. Cô cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua mình, xấu hổ đến mức thiếu chút nữaphải tìm chỗ chui vào. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa, chiếc áo sơ mi côngsở cô chọn sáng nay lại có vẻ xốc xếch mờ ám, điều đáng nói là nút áotrước ngực cô không biết đã bung ra từ lúc nào. Anh trái lại rất ga-lăng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, để cô có thời gian cài lại nút áo. Cô ngượng ngùng quay lưng về phía anh, luống cuống cài lại nút áo, sau đó cất bước thong thả đi ra khỏi phòng. Nhưng, vào lúc khi cô định bước đi tay anh đã bắt lấy cổ tay cô. Cô vùng vẫy mãi vẫn không hất ra được tay anh ra, cuối cùng cô tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn anh, "Buông tôi ra!!" Anh càng túm chặt cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, "Tôi đưa em về!" "Không cần!" Cô cự tuyệt thẳng thắn. Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường, môi mỏng mấp máy, "Chẳng lẽ em quyết định không vào Đàm thị sao?" Cô nghiến răng nói, "Tôi nghĩ rằng không thể trở thành cấp dưới của loại người như anh!!" Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn, "Em có thể đi, nhưng mà, nếu như em muốn đuổi theo Kim Trạch Húc giải thích với anh ta, tôi khuyên em đừng nênlàm chuyện không cần thiết đó!" Cô tức giận nói, "Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!!" Dứt lời, cô dùng hết tất cả hơi sức hất anh ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Anhkhông có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, lạnhgiọng nói, "Hạ Tử Du, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho em hiểu, tôi không chophép em có bất kỳ liên hệ nào với Kim Trạch Húc. Nếu không, em làm tôikhông vui thì tôi cũng không để cho Kim Trạch Húc dễ chịu đâu!!" Cô không hiểu anh muốn nói gì, tức giận thốt lên, "Đồ điên!" Khi cô xoay người muốn bỏ đi, hai tay anh đột nhiên vòng lấy ôm chặt cô từ đằng sau. Ngay lập tức, mùi hương nam tính dễ chịu của anh bắt đầu quanh quẩn xungquanh cô, cằm anh gác trên vai cô, hai tay anh vòng từ đằng sau siết côthật chặt. "Anh buông tôi ra!" Hạ Tử Du vội vàng dùng hai khuỷutay để chống chọi lại với anh, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh giữ chăttrong lồng ngực. Hơi thở anh nóng rực bắt đầu lan tỏa xung quanhcổ cô, giọng nói trầm bổng dễ nghe vang lên bên tai cô, "Tôi mặc kệ emcó tâm tư gì, đời này em chỉ có thể đi theo tôi!" Trong ấn tượng cô, anh không phải là một người đàn ông độc tài vô lý như thế này, cô hơi ngẩn ra. Lúc này anh đang vùi đầu vào giữa cổ cô, như quyến luyến hít lấy hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bên cổ cô, nói giọng khàn khàn, "Đừng làmrộn......" Cô không thể phủ nhận ngay lúc này cô lại không hiểunổi mà say đắm trong giọng nói khàn khàn đắm đuối của anh, bởi vì đãnhiều năm trôi qua, anh ít khi nói với cô bằng giọng như thế. Nhưng mà...... Cho dù say mê tới cỡ nào, nhưng vào lúc này cô cũng kịp hiểu ra, lý trí cô nói cho cô biết, cô nhất định phải đẩy anh ra...... Mặc kệ là khoảng cách giữa họ có liên quan với người đời trước, hoặc là bên cạnh anh có Đan Nhất Thuần, còn có bản thân cô...... Tóm lại, giữa họđang vướng mắc rất nhiều vấn đề. Cô và anh cuối cùng vẫn không thể đếnđược với nhau, cho dù có thể phá bỏ tất cả chướng ngại, cô tin chắc rằng cho dù cuối cùng họ đến được với nhau, nhưng một ngày nào đó chắn chắnanh sẽ rất hối hận...... Cô dần dần không còn giãy dụa nữa, chỉ nhắm chặt mắt sau đó từ từ mở ra. Anh phát hiện cô bỗng nhiên im lặng, sau đó mới nhận ra có điều đó khácthường, anh buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh thì pháthiện hai mắt cô đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt như cái hồ nhỏtừ lúc nào. "Chết tiệt, chẳng lẽ em sợ tôi đến vậy ư?" Thấy đáymắt cô ẩn chứa nước mắt, hiếm khi thấy anh có biểu hiện luống cuống,vươn tay lau nước mắt đang chực chờ ở nơi khóe mắt cho cô. Cônghẹn lời nói, "Đàm Dịch Khiêm, tôi không muốn dây dưa với anh thế nàymãi nữa, tôi van cầu anh hãy cho tôi một con đường sống, để tôi có thểbắt đầu lại cuộc đời của mình lần nữa, được không?" Anh nhẹ nhàng từ tốn lau nước mắt xung quanh hốc mắt cho cô, giọng nói quyến rũ trầmkhàn, "Tôi đã nói là sẽ không ép em, nhưng mà tôi rất muốn có em. Hạ TửDu, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu đểem đi, vậy tôi phải làm thế nào?" Cô hết sức ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh. Hai tay nổi rõ khớp xương của anh vuốt nhẹ hai gò má cô, đôi mắt đen sâulắng như lốc xoáy trên biển sâu mải miết nhìn gương mặt xinh đẹp khôngtỳ vết của cô, bỗng nhiên anh nghiêng đầu...... Cô thừa nhận, côkhó có thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong tình cảm dịu dàng hiếm thấy màanh biểu hiện vào lúc này, nhưng khi bờ môi mỏng lạnh của anh sắp sửahôn lên môi cô, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra. Có lẽ anh cũng không ngờ với phản ứng kích động của cô, cô giãy ra ngay lập tức. Cô vội vã thụt lùi về đến cạnh cửa, nhìn thấy ánh mắt anh ẩm ướt, kiênđịnh nói cho anh biết, "Nếu như...... Ba năm trước anh chịu nói nhữnglời này với tôi, tôi thề tôi sẽ không hề do dự ở lại bên anh, nhưng bâygiờ tất cả đều đã muộn rồi, Đàm Dịch Khiêm......Chúng ta thật sự khôngcó khả năng nữa!" --- Sau cùng, cô không hề quan tâm anhcó đuổi theo cô ra ngoài hay không, cũng không hề quay đầu lại, cô bướcnhanh rời khỏi hội sở, rồi vội vã bắt taxi. Dựa vào cửa sổ taxi,nước mắt cô không còn kiêng kỵ mà chảy xuống liên tục, trong lòng dânglên đau đớn và chua xót không thể ngăn chặn được. Có thật sự chỉcần cô chủ động đưa tay ôm lấy anh, kể từ nay họ có thể trải qua cuộcsống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa không? Nhưng mà, tại sao hạnh phúc trước mặt chạm tay là có thể có, tới hôm nay mới xuất hiện?Anh không biết được, không phải cô không còn yêu, mà là...... cô đãkhông thể yêu lại lần nữa. ...... Trả tiền rồi bước xuốngtaxi, lúc này Hạ Tử Du ngoại trừ hốc mắt ửng đỏ, thì tâm tình cũng đãbình tĩnh hơn nhiều, không thấy có gì khác thường. Hạ Tử Du còn chưa tới cửa phòng mình, một bóng dáng yểu điệu nhỏ bé đang đợi ở ngoài cửa phòng liền lập tức gây sự chú ý cho cô. Khi Hạ Tử Du đi gần tới cửa phòng trọ, Đan Nhất Thuần bước lên cười chào hỏi, "Cô Hạ!" Hạ Tử Du thoáng sửng sốt, lập tức bình tĩnh trở lại, lễ phép khẽ gật đầu với Đan Nhất Thuần. Dĩ nhiên cô biết Đan Nhất Thuần biết cô, dù sao đối với người ngoài quanhệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng không còn là bí mật nữa, huống chi Đan Nhất Thuần là bạn gái Đàm của Dịch Khiêm, cô chỉ không ngờ lúc này ĐanNhất Thuần lại có thể đến chỗ ở của cô. Đan Nhất Thuần vẫn luôn mỉm cười, "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có thể mời tôi vào nhà ngồi không?" Hạ Tử Du gật đầu, "Dĩ nhiên!" Lấy chìa khóa mở cửa phòng, Hạ Tử Du mời Đan Nhất Thuần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Đan Nhất Thuần ngồi trên ghế sofa, nhận lấy tách cà phê Hạ Tử Du đưa tới,sau đó liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, cô điềm đạm nói, "Hoàn cảnhđây thật tốt, nhất định là Dịch Khiêm đích thân chọn cho cô." Hạ Tử Du ngồi ở đối diện Đan Nhất Thuần, trong lòng vẫn luôn suy đoán xem Đan Nhất Thuần tới chỗ cô có dụng ý gì. Dường như nhận ra lúc này mình xuất hiện ở phòng trọ của Hạ Tử Du có phần kỳquái, Đan Nhất Thuần lập tức nói xin lỗi, "Xin lỗi, tôi đã quên mất việc mình đường đột đến đây...... Thật ra thì tôi cũng vừa mới tới đây, nhấn chuông cửa một hồi lâu mà cũng không ai trả lời, tôi đoán có lẽ cô đãđi vắng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị đi thì gặp được cô trở về." Hạ Tử Du nhã nhặn nói, "Không sao, tôi cũng vừa về, không ngờ rằng cô Đan sẽ đến tìm tôi." Bỗng nhiên Đan Nhất Thuần chú ý tới quanh hốc mắt Hạ Tử Du hơi sưng đỏ, ĐanNhất Thuần như đã đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi, "Sáng nay cô và Dịch Khiêm ra ngoài sao?" Hạ Tử Du chợt ngước mắt, hình như không dám tin Đan Nhất Thuần có thể đoán chính xác như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]