Chương trước
Chương sau
Nghĩ vậy, HạTử Du thở dài nặng nề.
Cốc, cốc ——
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cho là đồng nghiệp trực khách sạn,Hạ Tử Du lập tức đứng dậy mở cửa phòng ra.
Vậy mà, Hạ Tử Du không thể nào nghĩ rằnglúc này người đứng trước mặt cô lại là người mà cô vừa nghĩ tới.
Nhìn Đàm Dịch Khiêm đứng trước mắt, cô sững sờ.
--- ------
Gần trong gang tấc là gương mặt anh tuấn không hề khác ba năm trước, côngước mắt nhìn anh, trong đầu lóe lên hình ảnh ba năm trước, hốc mắtchua chát, cô lại bình tĩnh mở miệng chào anh, "Tổng giám đốc Đàm, anhđến tìm tổng giám đốc Kiều sao? Tôi sẽ lập tức đi gọi tổng giám đốc Kiều cho anh......"
Khi cô gấp rút muốn rời khỏi thì tay anh đã bắt lấy cô, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của anh truyền đến, "Tôi tới tìm cô."
Thân thể của cô cứng đờ.
Anh kéo tay cô đi vào phòng.
Phòng hiện tại của cô là căn phòng mới Robert đổi lại cho cô, không lớn lắmnhưng lại tốt hơn căn phòng trước rất nhiều, cũng rất thoải mái. Nhưngcho dù phòng thoải mái nhưng có sự tồn tại của anh mà nhiệt độ không khí tự dưng ngưng đọng.
Ba năm qua chưa cùng anh xuất hiện,anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô sững sờ, không biết phải làm sao.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, "Tại sao không nói cho tôi biết?"
Cô nghi ngờ ngước mắt lên, "Gì cơ?"
Anh đau khổ nói ra sự thật này, "Khi còn bé ở trại trẻ mồ côi, người thựcsự đã cứu tôi là em!!"Anh đã hỏi mẹ của anh. Mẹ anh thừa nhận lúc ấy có nhìn thấy Hạ Tử Du, nhưng mẹ anh hoàn toàn không ngờ rằng người cứu anh lại là Hạ Tử Du.
Cô sửng sốt một giây, sau đó chậm rãi rũ mi xuống,yên lặng không nói.
"Tại sao, quá khứ em có nhiều cơ hội như vậy, nhưng em lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tôi?"
Nhiều năm sau cô mới dám trấn định nhìn thẳng vào đôi mắt đen u ám đó của anh, "Tôi có rất nhiều cơ hội sao?"
Sau khi cô ra tù mới biết anh chính là cậu bé năm đó được cô cứu, nhưng khi đó cô có thể nói gì với anh?
Tiết lộ chuyện này, cho dù tình cảm của anh và cô có thể thay đổi cũng không tự nhiên sinh ra tình yêu, huống chi cô còn có thể làm hại tới ĐườngHân......
Anh tức giận đấm vào vách tường.
Cô sững sờ, nhìn thấy trên nắm tay siết chặt của anh đều là máu.
"Tay anh chảy máu......" Nhìn thấy màu đỏ ghê người, cô cảm thấy sợ hãi theo bản năng,nên lập tức xoay người muốn đi tìm băng và cồn.
Cô chỉ định băng bó cho anh, lúc này cho dù đổi lại là bất cứ ai bị thương cô cũng sẽ làm như vậy.
Vậy mà, lúc cô xoay người lại bị anh kéo,vô tình cô đụng vào trong ngực của anh,hơi thở thoang thoảng phả lên cô, một tiếng thống khổ trầm thấp côgần như không nghe được, "Tại sao?"
Cô dùng cánh tay đẩy anh ra, quay đầu không dám nhìn anh.
"Tại sao là em?"
Cô yên lặng, hoàn toàn không đoán được tâm tình hiện giờ của anh.
Anh ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô,hơi thở rõ ràng nặng nề hơn thường ngày.
Cô không thể động đậy, mặc cho anh ôm, ngửi được mùi hương nam tính củaanh,sự đau đớn đến mức không thể thở lại kéo tới một lần nữa, trong mắtnhanh chóng ngưng tụ lại thành sương mù, cô nghẹn ngào nói, "Có, có mộtlần tôi muốn nói cho anh biết chuyện này, nhưng tôi đã nhẫn nhịn....."
Môi của anh lướt qua khóe miệng cô, "Em nói đi."
"Ba năm trước, tôi cho rằng mình không sống nổi nữa......Khi biết anh hậntôi hận đến mức có thể trơ mắt nhìn tôi chết, tôi thật sự muốn nói choanh biết chuyện này, bởi vì tôi không muốn anh sống tốt......" Nhưng côcuối cùng không làm được......
Im lặng một hồi lâu, giọng nói anh khàn khàn, "Tại sao không làm như vậy?"
Cố gắng xua tan màn sương trong mắt, cười nhẹ, "Có thể là cảm thấy không có ý nghĩa......"
Lúc này, anh buông cô ra, đưa mắt nhìn cô thật lâu, "Cảm thấy không có ý nghĩa, hay là không muốn làm cho tôi khó chịu?"
Cô xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, "Không có ý nghĩa."
Anh lôi cô trở lại, "Nhìn tôi?"
Đáy mắt có tràn ngập hơi nước, cô vẫn nhìn anh như vậy, rất buồn, rất mệt mỏi, rất khó chịu, rất không thích, rất uất ức......
Tại sao phải ép cô?
Anh trầm tư một giây, đôi mắt đen khóa chặt đôi mắt sũng nước của cô, "Không muốn làm tôi khó chịu." Anh nói hộ cô.
Cảm giác không thể che giấu làm cô cảm thấy nhục nhã, cô cắn răng hất anhra, "Đàm Dịch Khiêm, chuyện đến nước này anh còn tự tin và kiêu ngạo như vậy sao? Thế giới này không chỉ có anh, không có anh Hạ Tử Du tôi không phải không sống nổi!!"
Tay anh siết chặt cô thêm.
Hồi ứctrong đầu làm cô không ý thức được đau đớn ở cô tay, nhớ lại chuyện banăm trước anh có thể lạnh lùng mà đối diện với thời khắc cô cận kề cáichết, đáy lòng cô càng thêm khó chịu, tất cả thống khổ uất ức trong lòng chợt hóa thành bi phẫn sắc bén. Cô gằn câu từng chữ, "Ba năm sau gặplại anh, sở dĩ tôi bằng lòng chủ động chào anh bởi vì tôi biết giữachúng ta không còn gì nữa. Nếu như tôi trốn tránh anh, sẽ lại làm cho cả thế giới tưởng rằng Hạ Tử Du tôi không có Đàm Dịch Khiêm anh thì khôngsống được. Thế nên bây giờ tôi nói cho anh biết, Đàm Dịch Khiêm, hồi bétôi cứu anh không là gì cả,dù chol úc này anh có ý kiến gì, tốt xấu gìtôi cũng không chịu nổi. Tôi chỉ cầu xin anh cách xa tôi một chút, tôikhông bao giờ muốn dây dưa với anh nữa!!"
Khi cô nói hai chữ "dây dưa", sức lực trên tay anh càng mạnh thêm.
Cổ tay của cô dường như sắp bị anh bóp vỡ đến nơi, cơn đau lập tức truyềntới, nhưng cô rất cố chấp, không kêu rên một tiếng, cứ kiêu ngạo quậtcường như vậy mà nhìn chằm chằm vào anh.
Khi cô cho là anh thật sự sẽ bóp vỡ cổ tay của cô thì anh bắt đầu buông cô ra từng chút từng chút một......
Cô thừa dịp anh nới lỏng, lập tức rút tay về, thân thể yếu ớt lùi về vách tường phía sau,cảnh giác nhìn anh.
Họ bắt đầu chìm vào im lặng tĩnh mịch, dường như đang trốn tránh đáy mắttrong veo của cô, anh nghiêng đầu qua một bên, hồi lâu sau, anh mới nhìn cô bằng ánh mắt đã trơ nên u ám, "Em có biết không, ba năm nay tôi cũng nghĩ, nếu như gặp nhau nữa, em có còn oán trách tôi không. Hai ta sẽnhư thể bạn bè cũ bình thường, hay em sẽ vẫn hận tôi......"
Nghe xong lời nói của anh, cô yên lặng.
Anh xoay người, cuối cùng rời bước đi,khi ra đến cửa, anh nói cho cô biết, "Thật ra có lúc, tôi cũng ngây thơ như vậy."
--- ------
Los Angeles, phi trường tư nhân.
Đàm Dịch Khiêm vừa bước xuống bậc thang máy bay, Đan Nhất Thuần vẫn ngồitrong xe chờ Đàm Dịch Khiêm liền gấp gáp lao ra khỏi xe.
"DịchKhiêm, em lo quá, anh vừa nhận được điện thoại liền ngồi máy bay rờikhỏi...... Em không gọi điện thoại cho anh được, chị Dư cũng không liênlạc được với anh,nên em liền chạy tới sân bay chờ anh." Đan Nhất Thuầnôm Đàm Dịch Khiêm, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng sau đó là vui sướng.
Đàm Dịch Khiêm im lặng, mặc cho Đan Nhất Thuần ôm.
Đan Nhất Thuần tựa vào bả vai Dịch Khiêm, nụ cười từ từ tràn ra trên mặt,"Hôm nay những phóng viên kia vẫn đuổi theo em,hỏi nguyên nhân anh và em tổ chức họp báo đúng hẹn. Em vẫn chưa trả lời phóng viên, bởi vì sợ anh có thể có chuyện muốn thay đổi."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm phóng ra xa, môi mỏng nói hờ hững, "Nhất Thuần......"
Đan Nhất Thuần nghe ra vẻ khác thường trong giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, nghi ngờ ngước mắt lên, "Dạ?"
"Anh đi gặp cô ấy."
"Ai?" Đan Nhất Thuần mới đầu không phản ứng kịp,khi nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi mỗi khi Đàm Dịch Khiêm nghĩ tới Hạ Tử Du thì cánh tay Đan Nhất Thuầnđang ôm Đàm Dịch Khiêm chợt cứng ngắc hạ xuống, cô trừng lớn tròng mắt,không dám tin hỏi, "Anh đi gặp vợ trước của anh?"
Đàm Dịch Khiêm không phủ nhận.
Đan Nhất Thuần đột nhiên hưng phấn nói, "Trời ơi, Dịch Khiêm, anh rốt cuộccũng chủ động đi tìm vợ trước của anh rồi...... Cô ấy nói thế nào? Cóphải hai người đã làm hòa không? Em biết ngay mà..... Vợ trước của anhchắc chắn vẫn còn rất yêu anh, em đoán đúng rồi, cũng......"
"Không!"
Như thể không muốn nói chuyện nhanh chóng nói một chữ, Đàm Dịch Khiêm bước chân rời đi.
Đan Nhất Thuần giật mình, bỗng chốc vội vã đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, anh nói vậy là sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.