Nhìn thấy cảnh ấy, Hạ Tử Du giật mình, sự tê dại chua xót truyền đến từ sâu trong tim.
Đường Hân cuối cùng cũng rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, bỗng dưng như vô tìnhphát hiện ra sự có mặt của Hạ Tử Du “A, Dịch Khiêm, hình như ngoài cửacó một người phụ nữ”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Đường Hân chỉ, trong tầm mắt anh, Hạ Tử Du đang ôm con chạy đi.
Đàm Dịch Khiêm lập tức ra lệnh cho hộ vệ sau lưng “Đưa Hạ Tử Du tới đây.”
“Vâng”
Giây phút này, Đường Hân rất kinh ngạc “Hạ Tử Du?” Khiếp sợ như thể lần đầu tiên nghe nhắc đến cái tên này.
Sặc mặt Đàm Dịch Khiêm không hề thay đổi, thật ra thì đã nhìn thấy phản ứng giật mình ngạc nhiên của Đường Hân.
Đường Hân tỏ ra căng thẳng, nắm chặt cánh tay Dịch Khiêm, vội vàng hỏi “DịchKhiêm, người phụ nữ đứng ngoài đó là Hạ Tử Du? Anh biết đó là Hạ Tử Dusao?”
Biểu hiện của Đường Hân cực kỳ mông lung, ngây ngốc, phù hợp với biểu hiện đơn thuần của cô.
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Đường Hân mà đặt ánh mắt trên người Hạ Tử Du đang bị hai người hộ vệ trước kìm sau kẹp áp chế tới.
Hạ Tử Du không phản kháng, chỉ ôm chặt con gái trong ngực.
Bỗng dưng, cô đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm và Đường Hân.
Khoảnh khắc Đường Hân nhìn thấy Hạ Tử Du, cô nhìn Hạ Tử Du chằm chằm không hềchớp mắt, như thể nhìn một kẻ chưa bao giờ nghĩ có thể gặp.
Hạ Tử Du không ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm lấy một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488427/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.