Hôm sau.
Sáng sớm, ánh bình minh chiếu vào phòng làm Hạ Tử Du còn đang ngái ngủ chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt cô chính là lọ hoa trắng, bức tường trắng và cách bài trí rất nhẹ nhàng của một căn phòng.
Cô gắng gượng muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy đầu óc mơ hồ và đau nhức.
Vừa đi vào phòng bệnh, viện trưởng Trần nhìn thấy cô đang gắng gượng muốnxuống giường, vội vàng chạy tơi đưa tay đỡ Hạ Tử Du “Tử Du à, thân thểcon còn yếu không thể xuống giường.”
Hạ Tử Du yếu đuối bị đưa vềgiường bệnh, cô nhìn viện trưởng Trần của trại trẻ mồ côi, không khỏithắc mắc “Viện trưởng, sao con lại ở đây?”
Viện trưởng Trần kéochăn cho cô, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sắc khí của cô, đau lòng nói “Nghe nói con ngất xỉu giữa đường, là một người có lòng tốt đã đưa conđến bệnh viện….Trong di động của con chỉ có số điện thoại của bác, chonên bệnh viện đã báo cho bác.”
“Con…ngất xỉu ư?” Lúc này trong đầu mới thoáng nhớ lại chuyện hôm qua, hai tay cô vô thức nắm chặt ga giường.
Viện trưởng Trần khẽ thở dài “Haiz… lúc con sinh em bé ngay cả người chămsóc cũng không, cho nên thân thể mới yếu ớt như vậy. Bác sĩ nói conthiếu dinh dưỡng, sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho bảnthân…Bác đã nấu canh dinh dưỡng, con cố gắng ăn một chút cho lại sức.”
Viện trưởng Trần múc chén canh cho cô, sau đó đỡ cô ngồi dậy “Uống chút canh đi…”
Hạ Tử Du không muốn uống chút nào cả, cô căng thẳng kéo tay viện trưởng Trần “Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488419/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.