Mệt mỏi qua đi, anh ôm chặt cô trong lòng như trước đây, đầu vùi vào mái tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng của cô.
Cô vốn nên ôm lấy anh ngủ thật ngon, nhưng lúc này, cô lại mở to hai mắtnhìn trân trân vào khuôn mặt vô hại lúc ngủ say của anh. Dần dần hốc mắt cô nóng rực, tầm mắt mơ hồ.
Hồi lâu, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt rốt cuộc cũng từ từ chảy xuống.
"Đường Hân...." Khi ân ái anh cất giọng trầm khàn gọi cô.
"Đường Hân...." Khi anh ngả đầu ngủ say hôn cô nồng nhiệt.
....
Khoảnh khắc này, trong đầu cô bắt đầu thoảng qua giọng nói trầm thấp, hơi thở gấp gáp khi anh gọi cô đêm nay.
Trong trí nhớ, anh chưa bao giờ đụng chạm cô dịu dàng như đêm nay, làm côkhông thể nào kiềm chế được mà đắm chìm vào dục vọng nóng bỏng của anh,nhưng....
Tại sao trong mắt anh cô đã hoàn toàn biến thành ĐườngHân rồi, thậm chí lúc hai ăn ý nhất, anh từ từ nhắm mắt vẫn có thể gọicô “Đường Hân” nồng nàn như vậy....
Mặc dù trước đó không liênquan gì đến thân phận Đường Hân này, anh cũng chưa từng gọi cô “Tử Du"dịu dàng như vậy, anh chưa bao giờ gọi tên một người phụ nữ nào nhưvậy.... Nhưng đêm nay, anh lại gọi cô “Đường Hân” thương yêu như vậy,trìu mến như vậy, dường như bỏ qua lúc nào cả....
Nước mắt rơi lặng lẽ, Hạ Tử Du cắn mạnh lên bờ môi, cố gắng đè nén sự chua xót dâng lên nơi cổ họng.
Lòng cô rất đau....
Bởi vì anh đã hoàn toàn xem cô là Đường Hân.
Cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488397/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.