Những năm qua, Hạ Tử Du vẫn luôn giấu diếm bí mật này vì không muốn làm tổnthương ông bà Hạ. Nên cô hiểu được, dù muốn thẳng thắn thành khẩn côcũng cần tìm thời gian thích hợp, mà tối nay hiển nhiên không phải làthời cơ tốt nhất....
Cuối cùng Hạ Tử Du cũng không nói gì.
Khi tâm trạng của Hạ Tử Du dần ổn định lại, Đàm Dịch Khiêm hôn lên tai cô,hỏi dịu dàng, "Bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gìchưa?"
Hạ Tử Du tựa vào lồng ngực của anh lắc nhẹ đầu, "Không cógì.... Chẳng qua là tối nay làm em nhớ lại rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ ở trại trẻ mồ côi."
Hai tay Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du từphía sau, "Chẳng lẽ tiểu công chúa của tôi đã từng chịu uất ức ở trạitrẻ mồ côi sao?"
Nghe thấy anh gọi biệt danh của Đường Hân, côhơi mất hồn. Đúng vậy, "Tiểu công chúa" biệt danh này dường như chỉthuộc về riêng Đường Hân, khi đó những người lớn ở trại trẻ mồ côi đềugọi Đường Hân như thế, mà Đường Hân được hầu hết mọi người thương yêu.
"À, không, khi còn bé tất cả mọi người đều đối xử với ‘em’ rất tốt, em chỉlà nhớ lại một số bạn chơi khi còn bé ở trại trẻ mồ côi...." Cô lấyđại một cái cớ.
Anh liếc mắt cũng nhìn thấu lời nói dối của cô,nhưng không biểu lộ dấu vết khẽ chạm lên gò má cô, nhẹ giọng an ủi,"Được rồi, cũng đã trễ, nếu đau lòng như vậy, sau này đừng suy nghĩ vềchuyện của trại trẻ mồ côi nữa.... Tôi dìu em đi lên ngủ!"
"Em tự lên được!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488395/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.