"Á....." Cảm giác đau đớn và khó thở ập tới, sắc mặt Hạ Tử Du chợt xám ngắt,cô cảm thấy cô đã sắp mất đi ý thức, từ từ nhắm mắt lại.
Khi Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy cô đang lịm dần, lúc này sức lực ở ngón tay mới nới lỏng ra.
Cô cho rằng cô sẽ chết, nhưng ở một giây cuối cùng, ý thức của cô dần dần hồi lại, khôi phục hơi thở.
Cô dựa vào cửa xe, dường như không còn sức lực....
Một giây tiếp theo, anh bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lập tức lái ra khỏi sân bay tư nhân.
....
Từ từ khôi phục ý thức, cô nhìn gò má cương nghị của anh, mãi không thể mở miệng.
Cuối cùng xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư nhân, anh túm lấy cô toàn thân nhức mỏi xuống xe, không hề thương tiếc.
Cổ tay cô bị anh siết làm đau, cô muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn vô lực.
Anh lôi cô bước lên bậc thang bệnh viện, nhìn bệnh viện trắng toát lạnh lẽo khiến cô vô cùng sợ hãi, cô nghi ngờ hỏi anh, "Tại sao dẫn tôi tới bệnh viện?"
Anh nói lạnh lùng như thể ra lệnh, "Phá thai!!"
Phá thai?
Lúc này cô mới nhớ lại câu nói đầu tiên khi anh nhìn thấy cô:
Ai cho phép cô mang thai con của tôi?
Cô không hiểu lắm ngước mắt nhìn anh, "Tôi không hiểu anh đang nói gì...."
Anh liếc nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm bao hàm nghi vấn.
Cô nhìn thấy mặt anh lộ vẻ tàn nhẫn, xua tay nói cho anh biết, "Tôi không mang thai....."
Anh siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt đen nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488379/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.