Thái độ mờ ám của Đàm Dịch Khiêm làm cho Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó....
Sự đau đớn không chịu nổi của đêm hôm đó, khiến cho cô vẫn không thểnào nảy sinh thiện cảm với Đàm Dịch Khiêm, cô gạt tay Đàm Dịch Khiêmđang ôm thắt lưng cô ra theo bản năng, bối rối nói, "Xin lỗi, tôi chưachuẩn bị tâm lý thật tốt, xin cho tôi thời gian thêm một ngày...."
Đàm Dịch Khiêm không thúc ép Hạ Tử Du, anh buông eo Hạ Tử Du ra, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Một giây sau, Hạ Tử Du đã dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy vào thang máy.
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ như thể chạy trốn của Hạ Tử Du, đôi mắt đen dài hẹp sâu thẳm khó dò từ từ híp chặt, lộ vẻ quỷ dị.
Lúc này, chị Dư từ đi ra từ chiếc thang máy khác, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, chị Dư cúi đầu cung kính, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm quay người bước vào phòng làm việc, bóng dáng cao to đứngsừng sững ở trước cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mới vừa nãy trở nên vôcùng lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên tựa như từ trong hầm băngmùa đông lạnh lẽo, "Tra được chưa?"
"Đã có tin tức của cô Đường, nhưng mà.....” Chị Dư muốn nói lại thôi.
Đàm Dịch Khiêm ra lệnh lạnh lùng, "Nói."
"Chúng tôi dựa vào tin tức của viện trưởng trại trẻ mồ côi tiết lộ, tìm đượchai vợ chồng năm đó nhận nuôi cô Đường, nhưng mà hai vợ chồng kia nóirằng bọn họ nhận nuôi cô Đường đến năm thứ sáu thì cô Đường mất tích.Hiện nay, ngay cả hai vợ chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488351/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.