Bàn tay do dự muốn đáp trả cái ôm của anh, bỗng siết chặt lại. Cô cố dặn lòng, cô và anh đã kết thúc rồi, quan hệ của cả hai hiện tại, chỉ là quá khứ, có chăng cũng chỉ là ông chủ và nhân viên. Chỉ một giây sau cô đã vội đẩy anh ra.
Chuyện là trước đó mấy hôm, điện thoại cô bị mất, nên cô có mượn điện thoại chị bạn gọi hỏi thăm bà ngoại vì sợ bà không gọi được sẽ lo lắng, nghe bà nói mới đây anh cũng có gọi cho bà. Cô cứ nghĩ là anh đã nói với bà chuyện cô muốn ly hôn, nhưng không ngờ là ngược lại, anh không những không nói gì mà còn bảo dạo này hơi bận, đợi một thời gian nữa anh sắp xếp công việc ổn thỏa sẽ đưa cô về thăm bà. Khiến bà rất vui, vì không những có cháu gái ngoan, mà cháu rể cũng vô cùng hiếu thuận. Nhờ vậy cô mới biết, anh rất thường xuyên cho người đến làng chài, mang thuốc quý đủ loại để biếu bà bồi bổ sức khỏe.
Cũng vì nghe bà nói vậy mà cô đã gọi cho anh, nhưng anh không nghe máy. Cô lo lắng nên âm thầm về nhà xem thử lại vô tình thấy Hạ Trúc Cẩm từ bên trong bước ra. Biết mình lo chuyện dư thừa khi xung quanh anh vốn không thiếu người quan tâm chăm sóc, nên cô đã chết tâm mà lặng lẽ rời đi.
“Trác tổng, xin anh tự trọng.”
“Tịch Vy! Em vẫn còn giận anh sao?”
Cô quay lưng trước câu hỏi của anh.
“Tịch Vy!” Bàn tay chưa kịp chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3553719/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.