“Trước khi giám đốc ghế thăm, tôi sẽ đưa cô đến sở cảnh sát, xem cô có còn chối nữa hay không?”
“Quản lý Mã, chị tin tôi đi mà. Tôi trên có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, tôi không thể mất công việc ở đây được.”
Mặc cho cô ta van xin, chị ta vẫn kiên quyết kéo tay cô ta ra ngoài. Cả hai đang giằng co thì An Tịch Vy đúng lúc đi vào, vô tình nghe được đám đồng nghiệp, ai cũng đang huyên thuyên buộc tội cho cô ta, cô vội chạy qua can ngăn.
“Có gì từ từ nói, sao lại động tay động chân như vậy chứ?”
Quản lý Mã chưa kịp bước đi, đã trừng mắt nhìn cô, không nhanh không chậm, chị ta liền kéo bản tên của cô lên khiến bước chân cô tiến về phía trước một bước. “An Tịch Vy?”
Cô gạt tay chị ta ra khỏi người mình. “Vừa rồi, tôi có nghe nói chị bị mất đồ. Tôi không nghĩ là chị ấy làm.”
Cô ta nghe vậy liền mừng rỡ, bước vội qua nắm lấy tay cô. “Tịch Vy, thật sự không phải chị.”
Cô mỉm cười, gật đầu với chị ta. Lại nhìn sang người đối diện. “Tuy chưa tiếp xúc lâu, nhưng thời gian qua làm việc cùng nhau. Tôi tin chị ấy không phải người như vậy. Trước giờ quản lý Mã quản lý nhân viên, đều chỉ dựa vào suy luận thôi sao?”
Không chỉ mình chị ta, mà ai cũng phải ngớ người với dáng vẻ từ tốn đầy tự tin của cô, khi đối mặt với cấp trên.
Chị ta dở khóc dở cười. “Cô nghĩ mình là ai?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3544378/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.