Cô vội quay đầu. Còn tưởng là ai, không ngờ là Trác Phi Vũ.
“Anh tới lúc nào?”
“Một lúc rồi.”
“…” Một lúc? Vậy là anh ấy vì thấy dì Sương cũng có mặt ở đây, nên mới cố tình gọi giải vay cho mình sao?
“Không phải anh nói không tới à?”
“Như em đã thấy. Về thôi.”
Cô mím môi cười. Xem ra anh cũng còn có chút lương tâm. “Em nghĩ nên vào nói với ông nội một tiếng đã.”
Anh gật đầu, cùng cô trở vào trong.
Vừa thấy anh đi vào, Đường Hiểu Thu liền mừng rỡ đứng dậy. Nghe Thẳm Sương bảo anh đang qua, cô ta còn không dám tin. Nhưng hoá ra là thật. Vì đúng như cô ta nói, An Tịch Vy làm sao có thể cấm cản được anh.
“Anh Phi Vũ, em còn tưởng là anh sẽ không tới.”
“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đến đón vợ tôi thôi.”
Mọi hành động của cô ta tức khắc như đóng băng, bao nhiêu lời muốn nói cũng đều nghẹn lại.
Trác Mỹ Chi thấy vậy liền nói đỡ cho cô ta đỡ ngại. “Tiểu Vũ, cháu cũng thật là, tới rồi thì ngồi xuống một chút đi. Dù gì hai đứa cũng lớn lên cùng nhau mà.”
“Phải đó, phải đó. Tới cũng tới rồi, cứ ngồi một chút đi.” Trác Chí Hào cũng tham gia góp vui. Nhưng bà vợ liền véo hông ông ta nhắc nhở.
“Cứ ngồi lại đi. Ông nội cũng có chút chuyện cần nói với cháu.”
Anh không trả lời chỉ quay sang nhìn cô, khiến cô có chút khó xử.
“Anh nhìn em làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3501601/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.