“Tịch Vy, trước kia cậu học ở đâu?”
“Mình học ở một ngôi trường tỉnh gần ngoại ô. Có nói cậu cũng không biết đâu.”
“À. Nói vậy, cậu cũng có đi làm thêm đúng không?”
“Đúng là có. Nhưng dạo gần đây, có chút chuyện nên mình không đi nữa. Mà cậu hỏi có việc gì không?”
“Cũng không có gì. Tại cửa hàng mình đang làm, họ đang tuyển thêm nhân viên thời vụ như chúng ta. Nếu cậu muốn làm mình sẽ hỏi giúp cậu.”
"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Mình cũng đang muốn tìm việc gì đó để làm.”
Cô ta là Lâm Lợi Lợi, hiện tại là bàn cùng bàn với An Tịch Vy, so với những người bạn còn lại, thì cả hai có phần thân thiết hơn. Nghe cô nói về ngôi trường nhỏ trước kia, cô ta nghĩ chắc cô cũng như mình, rất cần tiền để trang trải cuộc sống, nên mới phải vừa học vừa đi làm thêm.
Cô ta liền soạn mấy dòng tin. "Mình vừa hỏi rồi. Trưa nay, cậu đến đó với mình. Nói một tiếng là vô làm luôn à.”
Cô vui vẻ gật đầu. Tuy hiện tại cuộc sống của cô rất đủ đầy, Trác Phi Vũ còn cho cô hai tấm thẻ, một để chi tiêu, một để mua sắm, nhưng vị trí đó vốn không thuộc về cô, nên cô nào dám động tới, cô nghĩ mình vẫn nên đi làm để kiếm chút tiền tiêu vặt, vì số tiền tiêu ít ỏi còn lại cô đã cho bà cụ ở trước cổng nhà hàng hết rồi.
Sau buổi trưa, cô không quên nhắn tin báo cho Trác Phi Vũ một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3464874/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.