Bà Văn đảo mắt, nghĩ mình nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng như lúc này.
“Cả ngày loay hoay cho hôn lễ, chắc thiếu gia, thiếu phu nhân đều đã đói lắm rồi. Để tôi đi chuẩn bị bữa tối. Thiếu gia có căn dặn gì không ạ?”
“Như cũ, thanh đạm thôi.” Vẫn thanh âm nhàn nhạt.
“Vâng thiếu gia! Tôi sẽ làm ngay.” Bà cúi chào gấp gáp rời đi.
“Để cô vào xem có giúp bà Văn được gì không.” Nói rồi, bà cũng vội nối gót theo.
“Về phòng.”
An Tịch Vy nhìn theo bóng lưng họ mà không ngừng suy nghĩ. Trông họ cứ là lạ thế nào lại không biết ở đâu. Cứ thất thần mà bị anh nhìn chằm chằm cô cũng không hay biết.
“Em không định đi?”
Cô giật mình quay sang nhìn anh. “Đi đâu nữa?”
Anh liền cốc lên trán cô. “Về phòng.”
Cô ậm ừ, xoa trán bước theo.
***
Một căn phòng rộng lớn nằm ở tầng hai. Với cô, nó chẳng khác nào một căn nhà với dạng không gian mở.
“Đây là phòng ngủ của anh sao?”
“Biết còn hỏi.”
“Ý em là nó lớn quá. Phòng ngủ không phải chỉ để ngủ thôi sao, có cần rộng đến vậy không?”
“Bình thường không đi làm, hầu hết thời gian tôi đều ở trên phòng, kể cả ăn uống, ngoại trừ lúc có ông nội ở nhà, mới xuống dưới ăn thôi.”
“Không ngờ anh cũng sống khép kín như vậy.”
Nói rồi, cô lại thắc mắc. “Nhưng không phải anh có nhà riêng rồi sao? Vậy rốt cuộc là anh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456883/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.